- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, còn phải học hai giờ nữa, chị ráng kiên trì một chút.
Lần này Hạ Thiên lại rất cố chấp, bắt Lãnh Băng Băng học đến khi hài lòng mới thôi.
- Nhưng tôi rất buồn ngủ.
Lãnh Băng Băng giậm chân, bây giờ người đẹp băng giá cũng không tự giác được phải làm nũng.
Nguồn truyện: Truyện 5zzHạ Thiên dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi hôn chị một cái, đảm bảo chị sẽ không còn buồn ngủ.
- Chỉ có quỷ mới tin...Ư!
Lãnh Băng Băng còn chưa nói dứt lời thì đã bị Hạ Thiên chặn miệng, sau đó nàng cảm giác được một luồng khí tức mát lạnh nhập vào trong miệng, chỉ sau khoảnh khắc đã lan đến tứ chi và khắp kinh mạch. Một lát sau Hạ Thiên thả cặp môi hồng của nàng ra, lúc này nàng đột nhiên cảm thấy cơn buồn ngủ biết mất không còn tăm tích.
- Được rồi, tôi sẽ tiếp tục luyện.
Lãnh Băng Băng không có biện pháp nào khác, bây giờ nàng đã tin, nếu hôm nay không luyên tập cho Hạ Thiên thỏa mãn, sợ rằng Hạ Thiên sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nửa giờ sau.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, thiên phú luyện võ của chị là rất tốt.
Hạ Thiên khen ngợi Lãnh Băng Băng:
- Không hổ danh là vợ tôi.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng có thiên phú luyện võ và có phải làm vợ hắn hay không có liên quan gì đến nhau sao?
Tất nhiên hạ thiên cũng không nói lung tung, Lãnh Băng Băng thật sự có thiên phú không tệ, chủ yếu là vì trước đó nàng có cơ sở rất tốt, trước kia cũng đã từng luyện qua Phiêu Miểu Bộ và cái gọi là gái đánh người. Vì vậy sau khi Hạ Thiên giúp nàng tẩy tủy và chỉ đạo cả buổi tối, tiến bộ của nàng là cực nhanh. Bây giờ thân thủ của nàng đã đến mức độ như Mộc Hàm, nếu hai người bọn họ mà đánh nhau thì ai thắng ai thua còn chưa biết được.
- Bây giờ tôi có thể ngủ một giấc được chưa?
Lãnh Băng Băng thở phì phì nhìn Hạ Thiên, người này quá ức hiếp người ta, còn chưa phải là chồng mà đã quản nàng chặt chẽ như vậy, ngay cả khi nào ngủ cũng phải xin chỉ thị với hắn, điều này đúng là buồn cười.
- À, có thể.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
Hạ Thiên còn chưa dứt lời thì Lãnh Băng Băng trực tiếp nhào lên giường, tiến vào chăn, chưa đến một lúc sau thì đã tiến vào mộng đẹp.
"Màn khóa môi" vừa rồi của Hạ Thiên hình như chỉ duy trì được một giờ, nửa giờ trước đó nàng còn mệt mỏi ra rời.
Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng đã ngủ say mà ngẩn ngơ, sau đó lầm bầm:
- Sao lại ngủ rồi? Tôi bận rộn lâu như vậy cũng không được ban thưởng, cảnh sát tỷ tỷ đúng là keo kiệt.
Hạ Thiên ngáp một cái rồi đến bên giường tiến vào trong chăn, sau đó cùng nằm xuống với Lãnh Băng Băng, một lúc lâu sau cả hai đều ngủ.
Khi Hạ Thiên tỉnh lại thì đã là chạng vạng tối, Lãnh Băng Băng cũng đã không còn trên giường.
- Cảnh sát tỷ tỷ thức dậy mà không gọi tôi một tiếng.
Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi giường và đi tìm, ngay sau đó hắn phát hiện Lãnh Băng Băng không những thực dậy mà đã rời khỏi nhà.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra bấm số của Lãnh Băng Băng.
- Cậu tỉnh rồi à?
Lãnh Băng Băng nhanh chóng nghe điện thoại:
- Tôi đã đến cục cảnh sát, còn nữa, cậu đừng chờ tôi, tối tôi cũng không về, bây giờ có một vụ hung án, đã bắt vài kẻ hiềm nghi, cần phỏng vấn suốt đêm.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị để người khác phỏng vấn không được sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Ngày mai tôi phải đến huyện Mộc Dương.
- Cậu đi huyện Mộc Dương cũng chẳng phải sẽ không quay lại.
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Tóm lại tối nay tôi sẽ không quay về, cậu muốn ở lại chờ thì tôi cũng mặc kệ.
Lãnh Băng Băng nói xong thì cúp điện thoại, lúc này nàng có chút tức giận Hạ Thiên, người này tối qua làm nàng mất cả buổi, nhưng khốn nổi không làm gì khác mà bắt nàng luyện võ công.
- Xem ra đêm nay không thể nào cùng ngủ với cảnh sát tỷ tỷ được nữa rồi.
Hạ Thiên thầm nói một câu, sau đó hắn rời khỏi nhà Lãnh Băng Băng.
Hạ Thiên vừa đi vừa phân biệt điện thoại cho Kiều Đông Hải và Sở Dao, hắn biết
được nhóm vệ sĩ mà Kiều Đông Hải sắp xếp đã vào vị trí của mình, mà Sở Dao cũng đã sắp xếp tốt nhân thủ âm thầm bảo vệ mọi người. Nhưng Sở Dao còn chưa quay về thành phố Giang Hải, nghe nói vài ngày nửa mới quay về, giống như cùng ông nội đi làm chuyện gì đó.
Hạ Thiên nói chuyện điện thoại xong thì đến cổng đại học thể dục thể thao Giang Hải, hắn đến đây tìm Thư Tịnh. Hắn về Giang Hải được vài ngày, bây giờ ngoài Vương Tiểu Nha thì chỉ còn Thư Tịnh chưa được gặp, mà Vương Tiểu Nha sợ rằng đã biết, nhưng nàng cũng không điện thoại cho Hạ Thiên.
Lúc này Hạ Thiên điện thoại cho Thư Tịnh, nhưng điện thoại vang lên khá lâu mà vẫn không ai bắt máy, điều này làm cho Hạ Thiên có chút buồn bực, vợ Thư Tịnh làm gì vậy? Vì sao không nhận điện thoại?
Hạ Thiên suy nghĩ và đi vào trong đại học thể dục thể thao, hắn đến sân vận động, vì trước kia Thư Tịnh thường ở đây. Nhưng hôm nay sân vận động rất quạnh quẽ, trước kia còn có vài người chơi bóng rổ, bây giờ thì không.
Hạ Thiên lại điện thoại cho Thư Tịnh, lúc này bên kia cũng nhanh chóng có người nghe máy, âm thanh mất hết sức lực của Thư Tịnh vang lên:
- Alo.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
- Ở trường, làm gì vậy?
Thư Tịnh vẫn có vẻ rất mệt mỏi.
- Tôi cũng ở trong trường, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên tiếp tục hỏi.
- Ở thao trường.
Thư Tịnh trả lời.
- Tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên vội vàng nói, sau đó hắn chạy về phía thao trường.
Tuy bây giờ sắc trời đã tối nhưng Hạ Thiên đến thao trường vẫn gặp được Thư Tịnh, nàng đang ngồi trên khán đài, cách đó không xa có hai người đàn ông mặc tây trang với vẻ mặt rất nghiêm túc, có lẽ là vệ sĩ mà Kiều Đông Hải tìm đến. Còn người của Sở Dao, Hạ Thiên không phát hiện ra, chẳng biết bọn họ núp ở đâu.
Thư Tịnh mặc một bộ đồ thể thao, nhưng đây không phải là trang phục bóng rỗ trước kia, là một bộ đồ có thể phác họa tất cả đường cong của nàng ra ngoài. Lúc này ánh mắt nàng có chút mê man, hình như bị thứ gì đó đả kích.
Khi thấy có người tiếp cận thì hai vệ sĩ lập tức có động tác, nhưng bọn họ thấy Hạ Thiên thì lập tức dừng lại, cả hai khách khí bắt chuyện với Hạ Thiên:
- Hạ tiên sinh.
- Bọn họ do cậu tìm đến sao?
Thư Tịnh ngẩng đầu nhìn hạ thiên, giọng điệu vẫn không chút sức lực.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó nàng bực bội hỏi:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị làm sao vậy?
- Câu nói xem, con gái lớn lên mà xinh đẹp thì có gì sai không?
Thư Tịnh nhìn Hạ Thiên, nàng dùng giọng quái dị hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Sao lại như vậy? Xinh đẹp nào có gì sai?
Thư Tịnh dùng ánh mắt xuất thần nhìn Hạ Thiên, một lúc lâu sau nàng mới nói nhỏ:
- Hôm nay tôi lại hại chết một người.