Tên cảnh sát trung niên nghe được lời này thì có chút sững sờ, sau đó hắn căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Cậu nói gì?
- Ông cút đi.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Loại người ngu ngốc như ông ở đây cũng chẳng có tác dụng.
Vân Chí Quang cảm thấy cực kỳ sùng bái Hạ Thiên, vị anh rể này nhìn qua có vẻ còn trẻ hơn cả hắn nhưng quá trâu chó, ngay cả cảnh sát cũng dám mắng, hèn gì có thể cua đứt duôi chị gái.
Đám bảo vệ động vật kia dù cực kỳ kiêu ngạo nhưng cũng phải khách khí với cảnh sát.
- Mày mắng tao sao?
Tên cảnh sát trung niên nổi giận:
- Mày tên gì? Lấy chứng minh nhân dân ra đây?
- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, tôi không muốn lấy giấy chứng minh ra cho đám ngu ngốc các người, tôi cũng không muốn đánh, không muốn ô uế tay.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Cái gì?
Vẻ mặt tên cảnh sát trung niên chợt bến đổi lớn:
- Hạ...Hạ Thiên sao?
- Này, các người còn chưa cút đi sao?
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Có phải muốn ăn đòn không?
Vẻ mặt tên cảnh sát trung niên có chút tái nhợt, vẻ mặt một tên cảnh sát khác cũng rất khó coi. Bọn họ thật sự là cảnh sát giao thông, nhưng cũng đều là cảnh sát thành phố Giang Hải, tuy trước nay đám người chưa từng có liên hệ với Hạ Thiên, nhưng nếu chưa từng nghe qua danh tiếng của hạ thiên thì không có khả năng. Lúc này bọn họ mới hiểu, Hạ Thiên dám kiêu ngạo như vậy rõ ràng có lý do mười phần.
- Chúng ta đi.
Tên cảnh sát trung niên chần chừ vài giây, sau đó hắn nhanh chóng đi về phía chiếc xe cảnh sát ở cách đó không xa.
Đám người tình nguyện của hiệp hội bảo vệ động vật cảm thấy là lạ, tên Hạ Thiên kia hình như rất lợi hại, chỉ cần nói tên cũng dọa cho cảnh sát phải bỏ đi.
Vân Chí Quang thì cực kỳ sùng bái Hạ Thiên, anh rể đúng là quá mạnh, xem như lần này hắn được cứu rồi.
Đúng lúc này Hạ Vân lại cầm điện thoại chụp Vân Thanh, sau đó lại chụp Hạ Thiên.
- Cô làm gì vậy?
Vân Thanh rất mất vui:
- Ai cho cô chụp hình người khác?
- Thế nào, bây giờ biết sợ rồi sao?
Hạ Vân rất đắc ý:
- Tôi sẽ lập ức úp hình của hai người lên mạng, sẽ làm cho người người thấy được bộ mặt thật của hai người, hai người chờ bị làm thịt đi.
Hạ Thiên dùng giọng hiếu kỳ hỏi Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, bị thịt là sao?
- Là bọn họ tìm ra tưu liệu về chúng ta, sau đó đưa lên mạng, đến lúc đó chúng ta sẽ bị nhiều người quấy rầy.
Vân Thanh khẽ giải thích, sau đó nàng nhìn Hạ Vân:
- Cô có thể làm như vậy, nhưng tôi có thể đảm bảo, tôi sẽ tố cáo cho cô táng gia bại sản.
- Dù cô tố cáo thì chúng tôi cũng không phải lần đầu tiên làm thịt người khác, để xem lúc đó ai lợi hại.
Hạ Vân cười lạnh:
- Vẫn là câu nói vừa rồi, các người giao chó ra đây, như vậy sẽ không có việc gì, nếu không thì tự gánh vác lấy hậu quả.
- Chị Vân Thanh, người quái dị này uy hiếp chúng ta sao?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Cậu nói gì?
Vân Thanh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này đúng là, rõ ràng vậy còn phải hỏi sao?
- Tôi cảm thấy cô ta đang uy hiếp chúng ta, vì vậy tôi muốn đánh cô ta, nhưng cô ta lại quá xấu, tôi đánh sẽ cảm thấy bẩn tay, chị nói xem phải làm sao?
Hạ Thiên ra vẻ khó khăn:
- Nếu không, tôi gọi cảnh sát đến bắt đám người này đi nhé?
- Tùy cậu, cậu mau xử lý cho tốt, tôi còn phải về huyện Mộc Dương.
Vân Thanh thuận miệng nói.
- Phải nhanh lên sao?
Hạ Thiên gãi đầu:
- Nơi này cách xa cục công an, bọn họ muốn đến được đây phải mất nửa giờ. Thôi được rồi, tôi sẽ đánh bọn họ.
- Cậu...Cậu giỏi thì vào đây mà đánh...Á... ...
Hạ Vân còn chưa nói dứt lơi thì Hạ Thiên đã ra tay, nếu chị Vân Thanh đã muốn nhanh, như vậy hắn sẽ không lãng phí thời gian.
Khoảnh khắc này tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, chưa đến một lúc sau, ngoài Hạ Thiên, Vân Thanh, Vân Chí Quang và Đỗ Cường thì bên cạnh không còn ai đứng, gần trăm người ngã xuống đất, còn có một đám người chất chồng lên nhau.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.
- Tôi chỉ đến tham gia náo nhiệt mà thôi.
Có người khóc không
ra nước mắt, đứng xem cũng quá nguy hiểm.
Động tác của Hạ Thiên cũng không ngừng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để đưa những thùng chó lên xe, sau đó lách người đến bên cạnh Vân Chí Quang:
- Được rồi, chú lái xe đi thôi, không ai cản chú nữa đâu.
- Điều này...Điều này... ....
Vân Chí Quang trợn mắt há mồm, Đỗ Cường ở bên cạnh cũng ngây ngốc, người này đúng là, quá nghịch thiên.
Vân Thanh cũng dở khóc dở cười:
- Sao cậu đánh bọn họ?
- Chị Vân Thanh, như vậy là nhanh nhất.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội.
Vân Thanh không nói gì, nàng cũng không thể không thừa nhận đây là biện pháp nhanh nhất, nhưng nàng cũng tin đây là biện pháp để lại nhiều di chứng nhất.
- Tiểu Quang, em đi trước đi, sự việc khác chị sẽ xử lý.
Nếu sự việc đã như vậy thì Vân Thanh cũng chỉ còn cách phân phó Vân Chí Quang như vậy mà thôi.
- Điều này, chị Thanh, anh rể không phiền toái gì chứ?
Vân Chí Quang giả vờ quan tâm.
- Đến bây giờ an chưa từng có phiền toái gì.
Hạ Thiên chẳng quan tâm.
- Yên tâm đi, chúng tôi không có gì.
Vân Thanh cũng nói, nàng biết rõ Hạ Thiên có quan hệ rất tốt với công an thành phố Giang Hải, việc này sẽ không phát sinh phiền toái gì lớn.
- Vậy thì được, chị Thanh, anh rể, chúng em đi trước, người mua còn đang chờ, chúng em đi sớm, tối còn về sớm.
Vân Chí Quang cũng không nói thêm điều gì, xe chó này rất quan trọng với hắn, đây chính là sữa cho con hắn.
Vân Chí Quang và Đỗ Cường nhanh chóng chạy xe đi, đám người bị Hạ Thiên đánh cho một trận vẫn đang nằm la liệt trên đất.
- Chị Vân Thanh, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên cũng chẳng quan tâm đến đám người kia.
- Điều này...Mặc kệ bọn họ sao?
Vân Thanh chỉ đám người trên đất.
- À, tôi sẽ điện thoại cho Hoàng An Bình, để anh ta đến bắt bọn cướp này về.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Hạ Thiên nói xong thì điện thoại cho Hoàng An Bình, lúc này Hoàng An Bình nghe nói Hạ Thiên bắt được gần trăm tên cướp thì cảm thấy có chút quái dị nhưng vẫn nhanh chóng đưa người đến. Khi hắn đến nơi thì Hạ Thiên và Vân Thanh đã không còn bóng dáng.
Đợi đến khi Hoàng An Bình biết rõ đầu đuôi sự việc thì chợt sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt. Đại ca ơi là đại ca, đúng là hại tiểu đệ, sao có thể đổ lên đầu hắn những sự việc thế này?
Khi Hoàng An Bình còn đang phàn nàn thì Vân Thanh và Hạ Thiên đang đi đến huyện Mộc Dương.
Ba giờ sau hai người đến thị trấn Mộc Dương, thị trấn khá cũ kỹ, ven đường cùng lắm chỉ là nhà ba tầng, rất ít nhà cao tầng, đường xá nhỏ hẹp, tất cả biểu hiện huyện Mộc Dương không quá phát triển.
Vân Thanh cho xe dừng bên ngoài một quán ăn, nàng nói với Hạ Thiên:
- Chúng ta vào dùng cơm, sau khi cơm nước xong thì chúng ta sẽ về nông thôn.