Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 776: Không liên quan gì đến chúng tôi


trước sau


Chưa đến một phút đã có bảy tám bảo vệ cùng xông đến đại sảnh, trên tay người nào cũng cầm theo gậy.

- Chính là bọn họ.

Tên bảo vệ chỉ vào Hạ Thiên và Vân Thanh, đám bảo vệ lúc này cũng không cần hỏi nguyên nhân là thế nào, chỉ cần nhìn bộ dạng bọn họ là biết muốn đánh hai người trước rồi nói sau.

Đáng tiếc là đám người này còn chưa kịp tiếp cận Hạ Thiên và Vân Thanh, khi còn cách xa vài mét đã ngã xuống đất, sau đó bất tỉnh nhân sự.

- Mày...Chúng mày làm gì?

Tên bảo vệ cao cảm thấy có gì đó quái lạ.

- Mày ngu vậy?

Hạ Thiên mắng người:

- Các anh nào có làm gì đâu?

Đám nhân viên phục vụ trong khách sạn và đám khách hàng cũng hiểu những gì Hạ Thiên nói là đúng, bọn họ thấy Hạ Thiên và Vân Thanh vẫn đứng ngay tại chỗ, căn bản là không nhúc nhích, hai người bọn họ có thẻ nói là không làm gì. Nhưng bọn họ cũng không hiểu vì sao trước đó người phụ nữ dọn vệ sinh lại ngã xuống, mà đám bảo vệ vừa rồi cũng ngã? Chẳng lẽ đám người kia chợt cùng nhau phát bệnh trùng hợp như vậy?

- Nếu mày tiếp tục mắng chửi thì đừng trách vì sao tao không khách khí.

Tên bảo vệ cao nói, hắn vừa nói dứt lời thì lập tức ngã phịch xuống đất.

- Đúng là báo ứng.

Hạ Thiên lầm bầm nói, sau đó hắn liếc mắt nhìn đám người đang vây quanh:

- Này, các người thấy rõ ràng chưa, việc này không liên quan gì đến chúng tôi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói tiếp lời nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện 5zz - https://truyen5zz.com

- Chị Vân Thanh, chúng ta đi thôi.

Hạ Thiên cũng lười xen vào việc của đám người này, hắn ôm vòng eo mềm của Vân Thanh rồi đi ra ngoài khách sạn, cũng không ai ngăn cản bọn họ.

Khi hai người lên xe thì Vân Thanh cơ bản đã tỉnh táo, nhưng nàng cũng không lập tức lái xe.

- Bọn họ bị cậu động tay động chân sao?

Vân Thanh khẽ hỏi.

- Tất nhiên là tôi.

Hạ Thiên cũng không phủ nhận:

- Chị Vân Thanh, đám ngu ngốc này muốn ức hiếp chị, tất nhiên tôi phải đánh bọn họ. Nhưng vì tôi nhớ mình phải an phận một chút khi ở trong huyện Mộc Dương, vì vậy tôi sẽ không thừa nhận là mình làm, bọn họ cũng không tìm được chứng cứ, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

- À, như vậy thì tốt, đừng để bọn họ tìm được chứng cứ, để tránh phiền toái.

Vân Thanh khẽ gật đầu, sau đó nàng khởi động xe:

- Chúng ta đi tìm chỗ dùng cơm trước.

- Được rồi.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó nàng dùng giọng hiếu kỳ hỏi:

- Chị Vân Thanh, bà lão xấu xí vừa rồi là ai?

Gương mặt Vân Thanh chợt biến đổi, sau đó nàng mới khẽ nói:

- Trước tiên đừng nói đến chuyện này được không? Bây giờ tôi không muốn nói.

- Được rồi, tôi sẽ không hỏi.

Hạ Thiên cũng không muốn tiếp tục truy vấn:

- Chị Vân Thanh, tóm lại chị đừng sợ, dù là ai muốn ức hiếp chị, tôi sẽ đánh người ta, chị là vợ tôi, không ai được phép ức hiếp chị.

- Ừ, tôi biết rồi.

Vân Thanh quay đầu nhìn Hạ Thiên, cặp mắt xếch lúc này mang theo một biểu cảm khác lạ. Vài giây sau nàng chợt ghé người sát sang, sau đó khẽ hôn lên mặt hắn một cái.

Cử động thân mật này của Vân Thanh làm cho Hạ Thiên chợt có phản ứng, hắn chụp lấy nàng, sau đó hôn lên cặp môi đỏ của nàng.

Vân Thanh không tránh né, nàng nhiệt tình đáp trả, nụ hôn của nàng tuy vẫn không quá lưu loát nhưng nhiệt tình lại đền bù đầy đủ. Hai người hôn nhau vài phút, mãi đến khi Hạ Thiên sờ đến ngực Vân Thanh, khi đó nàng với khẽ vùng ra.

- Có người thấy.

Vân Thanh hơi đỏ mặt:

- Chúng ta đi dùng cơm trước đã.

Hạ Thiên thật sự cũng không vội như vậy, hơn nữa trong này cũng thật sự coi như nơi công cộng, xe của Vân Thanh cũng không phải là chiếc Audi đã cải chế của Mộc Hàm, bọn họ làm gì bên trong đều có thể bị người ngoài nhìn thấy. Hạ Thiên không muốn để cho tư thái của Vân Thanh lộ ra ngoài, tư thái của nàng chỉ mình hăn được xem mà thôi.

Vân Thanh cuối cùng cũng khởi động xe chạy đi, ngay sau đó rời khỏi khách sạn ra bên ngoài. Một chiếc xe cảnh sát chạy vội tới, rõ ràng khách sạn đã có người
báo cảnh sát, tất nhiên bọn họ cũng không biết hai nam nữ ngồi trên chiếc xe vừa chạy qua chính là đầu sỏ gây nên tình cảnh rối loạn trong khách sạn.

Vân Thanh và Hạ Thiên cuối cùng cũng chọn một nhà hàng nhỏ ven đường để dùng cơm, lúc này ăn cơm cũng không gặp phiền phức, hương vị thức ăn cũng không tệ, giá cả cũng rất rẻ. Vân Thanh biết Hạ Thiên có thể ăn rất nhiều, vì vậy nàng cố ý gọi nhiều thức ăn, tổng cộng cũng chưa xài hết một trăm đồng. Nếu so với nhà hàng Lam Nguyệt Lâu nham hiểm thì chỗ này thật sự rất rẻ.

Tuy lúc ăn cơm không có phiền phức gì nhưng khi ăn xong thì phiền toái lại ghé thăm, sau khi bọn họ đi ra khỏi nhà hàng thì phát hiện một chiếc xe cảnh sát dừng ở bên cạnh, hai tên cảnh sát từ bên trong đi ra. Một tên cảnh sát có thân hình cao lớn và vẻ mặt dữ tợn, đó chính là đồn trưởng Phương mà Hạ Thiên và Vân Thanh đã gặp trong nhà hàng Lam Nguyệt Lâu, một tên cảnh sát chưa từng gặp, hơn hai mươi tuổi, không cao nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác tháo vát.

- Xe này là của các người sao?

Khi thấy Vân Thanh và Hạ Thiên thì đồn trưởng Phương có chút kinh ngạc, hắn cũng có ấn tượng với hai người.

- Đúng vậy.

Vân Thanh trả lời một câu:

- Có vấn đề gì sao?

- Tôi là phó đồn trưởng đồn côn an thị trấn Mộc Dương Phương Thế Cương, vừa rồi có phải các người đã xảy ra xung đột với công nhân viên khách sạn Đông Thăng?

Phương Thế Cương lúc này lại có vẻ rất khách khí, tất nhiên điều này cũng có nguyên nhân, vì hắn nghe nói nữ luật sư này có chút quan hệ ở thủ đô. Tuy nói thủ đô cách đây rất xa, nhưng Phương Thế Cương cảm thấy nếu không cần thiết thì không nên đắc tội với đám người có bối cảnh.

- Đồn trưởng Phương, chúng tôi vừa rồi thật sự ở khách sạn Đông Thăng, đầu tiên chúng tôi bị nhân viên vệ sinh của khách sạn ném rác vào người, sau đó bị nhục mạ, cuối cùng bị bảo vệ hạn chế tự do. Nhưng từ đầu đến cuối chúng tôi đều rất khắc chế, cái gì cũng không làm, tôi tin sẽ có rất nhiều người chứng minh những lời tôi nói.

Vân Thanh thản nhiên nói:

- Hơn nữa trong điện thoại của tôi vẫn còn đoạn phim khi đó, nếu đồn trưởng Phương không tin thì tôi có thể cho anh xem.

- Thế này đi, làm phiền hai vị đến đồn công an một chuyến, làm chút ghi chép.

Phương Thế Cương trầm ngâm không nói, hắn vừa rồi đã hỏi đại khái tình huống, quả thật tất cả giống như những gì Vân Thanh vừa nói. Nhưng vấn đề ở chỗ hơn mười tên bảo vệ khach sạn chợt hôn mê không rõ nguyên nhân, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng hôn mê, bây giờ còn chưa tỉnh. Đây là chuyện lớn, nếu không điều tra rõ ràng thì hắn khó thể báo cáo kết quả công tác. Hắn biết rõ khách sạn Đông Thăng cũng có bối cảnh rất mạnh, không phải một phó đồn trưởng như hắn có thể đắc tội được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện