- Đúng là cần ăn đòn.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn nhìn Quách Hạo:
- Này, ông có muốn đi không?
Đám người sau lưng Quách Hạo chợt trợn mắt há mồm, tiểu tử này là ai? Sao quá khoa trương như vậy? Nhưng bọn họ cũng không có hành động, vì bọn họ thấy Quách Hạo quen biết tiểu tử này, chỉ cần thấy đối phương không sợ bí thư Quách người ủy ban kỷ luật thì biết lai lịch không nhỏ, bọn họ quyết định không làm chim đầu đàn, chỉ lặng lẽ xem kỳ biến.
- Hạ Thiên, cậu không nên quá phận.
Quách Hạo rất tức giận:
- Chúng tôi làm việc theo pháp luật, bây giờ hành vi của cậu là phạm tội.
- Này, đừng nói nhảm, ông có cút đi không? Nếu không tôi sẽ cho ông cảm nắng một lần nữa.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn, hắn dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu:
- Không đúng, bây giờ thời tiết có hơi lạnh, bị cảm nắng cũng khó, có lẽ tôi cho các ông bị phong hàn thì hay hơn.
Vẻ mặt Quách Hạo trở nên âm trầm, hắn biết rõ người này không dễ chọc, đặc biệt là sau khi hắn nghe tin Đổng Lâm chết đi không phải vì thượng mã phong và vì Hạ Thiên ra tay. Quan trọng là bây giờ thanh danh của Hạ Thiên ở thành phố Giang Hải đã khủng bố hơn trước kia rất nhiều, đã vượt xa thời điểm trước đó, điều này làm hắn cảm thấy rất kiêng kỵ.
Nghe được lời uy hiếp của Hạ Thiên, lại nhớ đến kinh nghiệm cảm nắng trước đó, trong lòng Quách Hạo rất muốn bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng vấn đề là hắn biết mình không thể lùi bước, không phải vì hành động lần này chính là lời nhắn nhủ của chủ tịch mới đến nhận chức, càng bởi vì hắn biết nguyên bí thư ủy ban kỷ luật sắp được điều đi, hắn thân là phó bí thư, rất có khả năng tiếp nhận chức vụ bí thư. Đối với hắn thì đây là một cơ hội rất lớn, nếu hắn làm tốt thì không chỉ tính đó chỉ là một thành tích, hơn nữa còn coi như giúp đỡ chủ tịch, nếu hắn cứ bỏ đi như vậy thì xem như tương lai xa vời.
- Hạ Thiên, bây giờ tôi tiếp nhận điều tra nơi ở của Thạch Trường Canh, dù là ai cũng không được phép ngăn cản, nếu cậu cứ khư khư cố chấp, cậu sẽ...
Quách Hạo quyết định nghênh đón khó khăn, lần này hắn không thể lùi bước, hắn muốn đánh cuộc một lần vì tương lai của mình.
Nhưng Quách Hạo rõ ràng là đặt cược sai, hắn còn chưa nói hết lời thì cảm thấy giật mình, toàn thân ớn lạnh. Tuy bây giờ nhiệt đột thực tế vẫn khá tốt nhưng hắn giống như đi vào trời đông giá rét.
Quách Hạo chợt run lên, hắn đột nhiên hắt hơi, sau đó vô thức ôm chặt lấy người nhưng vẫn không hiệu quả, thân thể vẫn run lên.
- Cậu...Cậu làm gì với tôi?
Quách Hạo run cả hàm răng, hắn nhìn Hạ Thiên, bộ dạng nói chuyện không lưu loát.
- Thật đáng thương, thương hàn đến mức đông cứng rồi à? Tôi thấy anh là một người lớn, vì sao không biết mặc nhiều quần áo vào?
Hạ Thiên ra vẻ rất đồng tình, sau đó hắn quay đầu nhìn những người khác:
- Này, bí thư Quách của các người bị bệnh, các người không muốn sinh bệnh thì đưa ông ta đến bệnh viện, nếu không các người sẽ lây bệnh phong hàn, tôi nói cho mà biết, phong hàn có nặng có nhẹ, cũng có khi chết người.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vì vậy mà không biết làm sao cho phải, nhắc đến vấn đề thời tiết này mà gặp phong hàn thì xác suất rất nhỏ, nhưng vấn đề là bọn họ bây giờ có thể thấy Quách Hạo run rẩy rất rõ ràng.
- Bí thư Quách, anh không sao đấy chứ?
Cuối cùng cũng có người mở miệng hỏi một câu.
- Đi, đi, mau rời khỏi đây, mau đưa...Đưa tôi đến bệnh viện.
Quách Hạo cuối cùng cũng không chịu được, thật sự quá lạnh, vô tình hắn cảm thấy mình giống như sắp chết đến nơi.
Có những lời này của Quách Hạo thì đám người kia chẳng biét phải làm sao, một lúc sau tất cả mọi người đều đi sạch.
- Đúng là một đám thích tự ngược, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hạ Thiên bĩu môi, hắn quay đầu nhìn Vân Thanh rồi nói:
- Chị Vân Thanh, không có gì rồi, đám người kia đã bị tôi đuổi đi.
Vân Thanh dùng ánh mắt thất thần nhìn Hạ Thiên, người này đúng là có bản lĩnh, ngay cả người của ủy ban kỷ luật cũng phải sợ hắn. Nhưng nàng không nghĩ ra, vì sao chú Thạch lại đột nhiên bị
ủy ban kỷ luật bắt đi?
Dựa theo lẽ thường thì dù chú Thạch có vi phạm kỷ luật cũng chưa đến lượt ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đến điều trâ? Tối đa chỉ có vài người ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đến mà thôi, nhưng bây giờ không những chỉ có người của ủy ban kỷ luật đến, thậm chí là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy tự mình dẫn đội, tình cảnh như vậy có quá mức không?
- Chị, sao ba còn chưa quay lại?
Lúc này Thạch Thuần cùng Vân Tú Mai từ trong nhà đi ra, Thạch Thuần kéo tay Vân Thanh rồi dùng giọng uất ức nói.
- Chị Thanh, làm sao bây giờ?
Vân Tú Mai cũng rất lo lắng, tối qua không trở về không phải chỉ có Thạch Trường Canh, còn có cả Thạch Tiểu Hổ, bây giờ nghe nói Thạch Trường Canh bị kỷ luật, Vân Tú Mai thầm biết Thạch Tiểu Hổ hơn phân nửa cũng bị giữ lại. Thạch Tiểu Hổ thân là lái xe của Thạch Trường Canh, hơn nữa lại là cháu trai, vì vậy hắn rất được Thạch Trường Canh tín nhiệm. Nếu Thạch Trường Canh thật sự làm chuyện gì phạm pháp thì Thạch Tiểu Hổ có hơn phân nửa sẽ bị cuốn vào.
- Trước tiên chị tìm người hỏi thăm cái đã.
Vân Thanh bây giờ cũng có chút sợ hãi, nàng nhìn ánh mắt bất lực của em gái, lại nhìn ánh mắt lo lắng của Vân Tú Mai, nàng biết bây giờ mình không được rối, cần phải trấn tĩnh.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên, là Kiều Tiểu Kiều điện thoại đến.
- Vợ, đã thức dậy rồi à?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi thuận miệng nói.
- Chồng, đại ca vừa điện thoại cho em, nói là Nhị bá nói cho anh ấy biết, tạm thời chúng ta nên quay về Giang Hải.
Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng nói.
- Nhị bá cũng biết em muốn khai phá Thanh Phong Sơn, nhưng bác ấy nói ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đang điều tra vấn đề của huyện Mộc Dương, bí thư Tiết Thắng Lợi, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Thạch Trường Canh cùng bị kỷ luật. Nghe nói kỷ luật cũng không phải chỉ có hai người, hơn nữa tối qua Tiết Thắng Lợi và Thạch Trường Canh đã bị đưa về tỉnh, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nhân sự huyện Mộc Dương sẽ đổi. Vì vậy bây giờ chúng ta căn bản không thể bàn gì về vấn đề khai phá Thanh Phong Sơn, cần phải đợi sau khi ban ngành mới xác định, như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục.
- Sao lại như vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Tối qua chúng ta còn tưởng rằng sự việc thành công đến nơi.
- Đúng vậy, em cũng cho rằng như vậy, nhưng người tính không bằng trời tính.
Kiều Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ:
- Nhưng chồng cũng đừng lo lắng, sau khi phía Mộc Dương ổn định lại thì chúng ta đến cũng không muộn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.
Kiều Tiểu Kiều dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu:
- Đúng rồi, đại ca còn nói, chuyện lần này do một tay chủ tịch Tống Kim Bình mới đến nhận chức ra tay, ngay cả Nhị bá cũng không biết vì sao Tống Kim Bình lại ra tay với huyện Mộc Dương. Vì sự kiện này rất đột nhiên, em nghĩ có gì đó là lạ. Chồng, anh nên tìm người ở thủ đô điều tra thêm, để xem Tống Kim Bình kia có quan hệ gì với Tống Ngọc Mị hay không.