- Chị mới là trẻ em, tôi không phải là trẻ em.
Vương Tiểu Nha dùng giọng bất mãn đón lời:
- Còn nữa, chị đừng nói hươu nói vượn, cái gì gọi là lừa? Tôi là bạn gái của Hạ Thiên ca ca, chúng tôi đến với nhau quang minh chính đại. Cuối cùng nói cho chị biết, Hạ Thiên ca ca không phải là sư phụ của chị, anh ấy không muốn thu chị làm đệ tử.
Người gọi Hạ Thiên là sư phụ tất nhiên là Triệu Thanh Thanh, nhưng lúc này ở đây cũng không phải chỉ có một mình Triệu Thanh Thanh, đi cùng nàng còn có bảy tám nam nữ, tuổi cũng không lớn, có lẽ là sinh viên đại học Giang Hải.
Đám người này xuất hiện có vẻ rất chói mắt, không phải vì bọn họ cực kỳ đẹp mắt hay ăn mặc hàng hiệu, căn bản là trang phục của bọn họ rất thống nhất, tất cả đều là quần áo thể thao màu trắng, có cả giày trắng. Tất nhiên một nhóm người mặc toàn đồ trắng đứng với nhau sẽ cực kỳ chói mắt.
Vương Tiểu Nha và Triệu Thanh Thanh đã sớm quen biết nhau, nhưng quan hệ giữa cả hai trước đây không được tốt cho lắm, lần đầu tiên gặp mặt đã cãi nhau, bây giờ vẫn không khá hơn, rõ ràng sắp ồn ào đến nơi.
- Em không phải trẻ em thì là gì? Em mới mười hai tuổi, tất nhiên chỉ là một cô bé, chỉ có trẻ em mới ôm cổ người ta không buông như gấu bông.
Triệu Thanh Thanh bĩu môi:
- Còn nữa, em cùng sư phụ có kết giao, bạn gái của sư phụ là chị Băng Băng, em tính là gì, cũng chỉ coi là nha hoàn đi theo làm của hồi môn cho chị Băng Băng mà thôi.
- Hừ, chị dang ghen ghét, đang ghen ghét vì Hạ Thiên ca ca không nhớ đến chị, ai bảo chị không đẹp?
Vương Tiểu Nha hừ một tiếng:
- Tôi thích được Hạ Thiên ca ca ôm như vậy, Hạ Thiên ca ca cũng thích ôm tôi mà không ôm chị, ai bảo chị quái dị như vậy.
- Này, ai là người quái dị? Sao tôi lại là người quái dị, Tôi dù sao cũng là một trong mười đại hoa hậu học đường của đại học Giang Hải.
Triệu Thanh Thanh có chút căm tức:
- Cô bé, đừng ỷ mình tuổi còn nhỏ muốn nói gì thì nói nhé, dù em có xinh đẹp, lớn lên còn đẹp nữa sao?
- Chị gạt ai vậy, em cũng biết đại học Giang Hải của chị căn bản không có thập đại hoa hậu, chỉ có một hoa hậu giảng đường mà thôi, đó là chị Tiểu Kiều.
Vương Tiểu Nha bĩu môi:
- Chị là một tên lường gạt, tôi không thèm nghe lời chị, Hạ Thiên ca ca, chúng ta đi, đến chỗ khác chơi.
- Được.
Hạ Thiên không có ý kiến gì, hắn xoay người chuẩn bị bỏ đi. Vương Tiểu Nha cũng chẳng biết có phải thị uy với Triệu Thanh Thanh hay không, nàng cứ ở lỳ trên người Hạ Thiên mà không xuống.
- Này sư phụ, đợi chút.
Triệu Thanh Thanh thấy Hạ Thiên chuẩn bị đi thì lập tức nôn nóng, nàng vội vàng hét lên một câu.
- Có chuyện gì?
Hạ Thiên có chút buồn bực, sau đó hắn nhớ đến một chuyện:
- Đúng rồi, em có một cái điện thoại ở chỗ anh, nhưng bây giờ anh không biết cái điện thoại đó đã đi đâu rồi, vì vậy em cũng đừng đến tìm làm gì.
- Chuyện điện thoại coi như xong, này sư phụ, có một cây gậy chết tiệt đến phá trường em, anh giúp em đi hạ gục hắn được không?
Triệu Thanh Thanh nhanh chóng nói.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Cái gì là cây gậy chết tiệt?
- Hạ Thiên ca ca, cây gậy đó là một người Hàn Quốc.
Vương Tiểu Nha mở miêng nói.
- Sư phụ, đó là hiệp hội võ thuật Trung Hoa.
Triệu Thanh Thanh ở bên kia có chút hưng phấn:
- Sư phụ không biết đấy thôi, em rất lợi hại, trước kia ở đại học Giang Hải có hiệp hội Taekwondo, hiệp hội Karate, hiệp hội Judo, thậm chí còn có hiệp hội đánh nhau. Em dùng một tuần đi đánh ngã tất cả hội trưởng của các hiệp hội này, sau đó em lập nên hiệp hội võ thuật Trung Hoa, bây giờ đây là một hiệp hội võ thuật duy nhất ở đại học Giang Hải, em là hội trưởng.
- Hừ.
Vương Tiểu Nha ở bên kia bĩu môi:
- Tôi thấy tám phần là giả danh lừa bịp nói mình là đệ tử của Hạ Thiên ca ca.
Lần này Triệu Thanh Thanh
cũng không muốn đấu võ mồm với Vương Tiểu Nha, nàng chỉ tiếp tục nói với Hạ Thiên:
- Sư phụ, hôm nay có một tên cây gậy, cũng chính là người Hàn Quốc đến phá hiệp hội, lúc đó em không có mặt, nhưng nghe nói chỉ đến ba giờ là phải đi. Bây giờ cũng gần đến ba giờ, em đang chuẩn bị đi dạo bảo tên cây gậy kia, sư phụ anh nên đến, nếu em thua thì anh cũng mất mặt.
- Em thua thì thua, là em mất mặt, nào liên quan đến anh?
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, chị nào có quan hệ gì với Hạ Thiên ca ca.
Vương Tiểu Nha cũng phụ họa, nhưng ngay sau đó nàng lại đổi giọng:
- Nhưng, Hạ Thiên ca ca, chúng ta đến đó xem thế nào.
- Em muốn đến đó xem sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, nha đầu này vừa rồi còn muốn đi chơi, bây giờ sao lại không muốn đi?
- Đúng vậy, Hạ Thiên ca ca, em muốn xem anh ngược đãi cây gậy kia.
Vương Tiểu Nha cười hì hì:
- Có người muốn phá hiệp hội của chị ta, còn muốn đánh chị ta, chuyện hay như vậy sao không đến xem?
- Được rồi, chúng ta đi.
Hạ Thiên vốn không có việc gì làm, đi đâu chơi cũng được, khi thấy Vương Tiểu Nha thích xem náo nhiệt thì hắn cũng chiều.
Triệu Thanh Thanh thầm oán Vương Tiểu Nha độc ác, đồng thời cũng thầm cảm tạ nhưng trong miệng không nói gì. Dù là thế nào, dù tốt xấu ra sao thì nha đầu kia cũng giúp nàng khuyên Hạ Thiên, bây giờ có Hạ Thiên đi áp trận, nàng không cần lo lắng bị người ta đánh nát địa bàn.
- Sư phụ, bên này.
Triệu Thanh Thanh nhanh tay nhanh chân tranh thủ dẫn đường.
Vài phút sau mọi người đi đến cái gọi là hiệp hội võ thuật Trung Hoa, tuy danh tiếng rất lớn nhưng thật ra nơi hoạt động của hiệp hội chính là khu trung tâm hoạt động sinh viên của đại học Giang Hải. Triệu Thanh Thanh coi như rất có bản lĩnh, vì có địa bàn, hơn nữa nàng còn là người đẹp nên số thành viên hiệp hộ là rất đông, cộng thêm số người Triệu Thanh Thanh vừa đưa đến thì nơi đây có bảy tám chục người.
Tất nhiên nhiều người như vậy tập trung cũng vì các thành viên đều nhận được một tin tức, có một tên đến phá hiệp hội, vì thế mà ai cũng đến đây.
- Hình như không thấy được người Hàn Quốc nào cả.
Vương Tiểu Nha nhìn bốn phía, bộ dạng có hơi thất vọng. Lúc này nàng đã đi xuống, không còn bám trên người Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn tay trong tay với hắn, bộ dạng rất thân mật.
Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha cũng làm cho không ít người chú ý, đúng là không có biện pháp, ai bảo Vương Tiểu Nha quá đẹp?
- Hội trưởng, đây là em gái của chị sao?
Có người không nhịn được phải hỏi Triệu Thanh Thanh, vì ai cũng thấy tiểu mỹ nhân kia đi vào cùng Triệu Thanh Thanh.
Nguồn truyện: Truyện 5zz
- Không phải.
Vương Tiểu Nha và Triệu Thanh Thanh căn bản là trăm miệng một lời.
Khi có người đang định truy vấn quan hệ giữa Vương Tiểu Nha và Triệu Thanh Thanh thì ngoài cửa vang lên một âm thanh có hơi quái dị:
- Ai là Triệu Thanh Thanh?
Khi nghe được âm thanh này thì mọi người cùng quay đầu nhìn lại, sau đó mọi người thấy một nam một nữ đi đến.