- Á...
Khi thấy được tình cảnh như vậy thì trong máy bay chợt vang lên những tiếng hô kinh hoàng, lần này ai cũng thấy sự việc không đúng.
- Không hay, cô ta tự sát.
Vẻ mặt tên đàn ông an toàn không lưu chợt biến đổi lớn, lúc này hắn đã hoàn toàn tin trên máy bay có bom.
- Xong rồi, thật sự có bom.
- Đúng vậy, chắc chắn có bom, nếu không thì người phụ nữ kia cần gì phải tự sát?
- Lúc này chết chắc rồi.
- Mau ghi di ngôn...
- Mau lên, hạ cánh khẩp cấp...
- Đây không phải là trực thăng, không thể nói đáp là đáp, dù là trực thăng cũng cần phải chọn địa phương thích hợp.
- Mọi người không cần căng thẳng, trấn định lại...
Đám tiếp viên hàng không phải trấn an hành khách, tuy không chút hiệu quả nhưng điều này cũng khó trách bọn họ, biết rõ trên máy bay có bom, ai mà trấn tĩnh cho được?
Đúng lúc này Hạ Thiên bất mãn nói:
- Này, tất cả im mồm.
Âm thanh của Hạ Thiên là không lớn nhưng rơi vào trong tai mỗi người lại cực kỳ rõ ràng, trong giọng nói còn mang theo uy áp, thật sự trấn trụ mọi người, tình huống ồn ào cũng an tĩnh lại trong nháy mắt.
- Chồng, có thể cứu sống cô ta được nữa không?
Mộc Hàm vội vàng hỏi.
Hạ Thiên ngồi xổm xuống tìm kiếm, sau đó nói:
- Trúng độc (cyanogen (CN) 2) Ethane Dinitrile, đây là chất độc giống trong bình nước của tôi, không thể cứu, để cô ta chết đi thôi.
- Nhưng còn bom thì làm sao?
Mộc Hàm có chút lo lắng, tuy nàng biết chồng mình lợi hại nhưng đó là trên mặt đất, lúc này là trên trời, nếu thật sự có vụ nổ bom, dù hắn có thể tránh khỏi thương tổn của vụ nổ, cũng phải té từ trên cao xuống, cũng chỉ có đường chết.
- Không sao, tôi có thể tìm ra. Cô ta đã tự sát, điều này chứng tỏ đó là bom hẹn giờ, bình thường bom hẹn giờ đều phát ra âm thanh, tôi có thể nghe thấy được.
Hạ Thiên an ủi Mộc Hàm, đồng thời hắn cũng nói một câu:
- Này, các người ai có đồng hồ thì tắt đi một lúc, nếu không tôi sẽ đập nát.
Tất cả mọi người chợt ngây ngẩn, bộ dạng không kịp phản ứng. Lúc này Hạ Thiên đã hành động, hắn vung tay chụp lấy chiếc đồng hồ của vị khách gần nhất, hắn ném xuống mặt đất, đồng hồ bể nát.
Động tác của Hạ Thiên cũng không dừng lại, chỉ trong vòng vài chục giây ngắn ngủi hắn đã đập bể hơn mười mấy chiếc đồng hồ. Đám người thấy Hạ Thiên mở hành lý của hành khách và tìm đồng hồ đập nát, ai cũng hiểu được hắn có thể nghe được tiếng đồng hồ, vì vậy có vài người phản ứng nhanh vội vàng cởi đồng hồ và tắt đi, như vậy đồng hồ mới tránh khỏi số kiếp.
Hai phút sau, sau khi liên tiếp đập bể hơn vài chục chiếc đồng hồ thì Hạ Thiên cuối cùng cũng dừng lại, hắn thầm nói một câu:
- Không có bom ở chỗ này.
- Chồng, nếu không chúng ta đến khoang hành lý, để xem có giấu ở đó hay không?
Mộc Hàm khẽ nhắc nhở.
Hạ Thiên ngưng thần nghe ngóng, sau đó hắn dùng tay chỉ:
- Khoang hành lý ở chỗ đó sao?
- Ừ, đúng là chỗ đó.
Mộc Hàm khẽ gật đầu.
- Chúng ta sang bên đó, nơi đó có vài chiếc đồng hồ.
Hạ Thiên mở miệng nói.
- Mọi người đừng hoảng hốt, chúng tôi sẽ đi xử lý.
Mộc Hàm nói một câu, sau đó hắn phân phó cho tên đàn ông an toàn không lưu:
- Xem xét tình hìn nơi này, chúng tôi sẽ quay lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện 5zz - www.Truyện 5zz
- Được.
Tên đàn ông kia khẽ lên tiếng, lúc này tất nhiên hắn sẽ làm theo lệnh.
Mộc Hàm không nói thêm điều gì, nàng đưa Hạ Thiên đến khoanh hành lý. Tuy nói đi trên đường đến khoang hành lý trên máy bay cũng không an toàn, nhưng thật ra nguy hiểm cũng không lớn, đối với những người có năng lực như Hạ Thiên và Mộc Hàm thì căn bản chẳng có chuyện gì.
- Này, người quái dị đã từng vào đây, có chút hương vị của cô ta ở đây.
Hạ Thiên tiến vào khoang hành lý thì chợt mở
miệng, sau đó hắn bắt đầu xem xét, đầu tiên là tìm đồng hồ.
- Đúng là đám người có bệnh, đồng hồ không đeo nơi tay, đặt vào hộp làm gì?
Hạ Thiên bất mãn mắng một câu, đám người kia rõ ràng gia tăng phiền phức cho hắn.
Hạ Thiên vừa mắng vừa nhấc một chiếc vali, sau đó Mộc Hàm ở bên cạnh không khỏi thét lên kinh hoàng, đồng thời cũng khẽ thở ra.
Mộc Hàm hô lên kinh hoàng vì phát hiện bom hẹn giờ, mà nàng thở phào nhẹ nhõm vì thời gian thiết lập trên quả bom vẫn còn hơn một giờ, có thể nói là còn nhiều thời gian, dù không thể phá bom cũng có thể tìm được một điểm đáp phù hợp.
- Chồng, để tôi đến xem bom có thể phá không...
Mộc Hàm vừa nói được một câu thì không còn gì để nói, vì khoảng thời gian đó Hạ Thiên đã phá bom xong rồi.
Mộc Hàm không thấy Hạ Thiên dỡ bom thế nào, nàng chỉ thấy một đống linh kiện, quả bom hầu như bị Hạ Thiên tháo rời thành từng mảnh, bây giờ quả bom dù thế nào cũng khó nổ.
- Chông đúng là bạo lực, gỡ bom cũng sử dụng phương án bạo lực như vậy.
Mộc Hàm thầm nghĩ, sau đó thân thể cũng nhẹ nhàng hơn, lần này nguy cơ đã bị giải trừ.
Khi Mộc Hàm cầm những phần linh kiện của quả bom ra khoang hành khách, hơn nữa còn nói đã gỡ bom thành công thì cả phi cơ hoan hô rộn rã. Bây giờ đã không còn ai nghi ngờ những lời nói trước đó của Hạ Thiên, còn Ôn Sĩ Luân lại càng tin tưởng Hạ Thiên, hắn thấy đối phương rõ ràng là kỳ nhân.
Ôn Sĩ Luân vốn rất muốn cùng nói vài lời với Hạ Thiên, đáng tiếc là hắn không có cơ hội, vì Mộc Hàm đã can thiệp với cơ trưởng, xóa bỏ ý nghĩ muốn quay về vị trí xuất phát mà tiếp tục hành trình đến Toronto. Sau đó Hạ Thiên và Mộc Hàm biến mất trong tầm mắt mọi người, mãi đến khi xuống máy bay thì Ôn Sĩ Luân cũng không có cơ hội gặp lại Hạ Thiên.
Bảy giờ tối giờ Toronto, máy bay đáp xuống sân bay Nelson, dù trên máy bay phát sinh án mạng, hơn nữa giống như khủng bố tập kích, nhưng cơ trưởng được Mộc Hàm bày mưu không báo cảnh sát Toronto. Vì vậy mà Mộc Hàm và Hạ Thiên đã thuận lợi rời đi, không dẫn đến những phiền toái không cần thiết.
Đợi đến khi Mộc Hàm và Hạ Thiên về đến khách sạn thì đã hơn tám giờ tối.
- Chồng, cậu muốn ra tay ngay đêm nay sao?
Mộc Hàm biết rõ nguyên nhân Hạ Thiên đến đây, cũng biết hắn thật ra chẳng có kế hoạch gì.
- Tất nhiên, tôi sẽ phải đi xử lý tên ngốc kia.
Hạ Thiên khẽ gật đầu nói.
Hạ Thiên đang nói thì điện thoại vang lên, dãy số cũng không xa lạ gì, là Isabella. Thực tế trước đó Hạ Thiên đã cùng điện thoại cho Isabella.
- Chồng nhỏ, cậu đến Toronto rồi sao?
Điện thoại vừa nối thông thì Isabella đã có chút lo lắng:
- Tôi nghe nói chuyến bay của cậu đã hạ cánh, sao không thấy cậu đi ra?