- Chồng, thật ra chúng ta dùng danh nghĩa ám tổ đưa người đi thì Băng Băng bên kia sẽ dễ nói hơn.
Mộc Hàm lúc này cũng xuống xe đi đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng coi như đã thấy được uy lực của chồng ở thành phố Giang Hải, chỉ cần nói tên thì đám bảo vệ trại giam đã sợ chạy mất.
- Không có gì, nếu ai dám nói này nói nọ với cảnh sát tỷ tỷ, tôi sẽ đánh hắn.
Hạ Thiên không quan tâm đến vấn đề này, hắn nhìn giờ, chỉ cần đến đúng giờ hắn sẽ vào đón người.
Ba phút trôi qua rất nhanh nhưng Hạ Thiên còn chưa thấy Sở Dao, vì vậy mà trong lòng cảm thấy bức bối. Tuy cửa trại giam bây giờ không khóa, nhưng hắn vung tay bất mãn đã đẩy ngã cửa sắt, những âm thanh ầm ầm vang lên làm kinh động không ít người.
Nhưng đám người kia không dám bước ra, vì bọn họ biết người đến là Hạ Thiên danh tiếng lẫy lừng thành phố Giang Hải, lúc này bọn họ muốn tránh xa một chút, nào dám gây phiền cho Hạ Thiên.
- Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh, chờ chút, chờ chút, Sở tiểu thư sẽ lập tức đi ra, sẽ ra ngay...
Đúng lúc này tên bảo vệ chạy ra không kịp thở:
- Đồn trưởng đang xin chỉ thị bên trên, sẽ ra ngay...
- Anh không có thời gian chờ các chú.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên bảo vệ:
- Tự tôi đi tìm người.
- Điều này, nếu không tôi đưa ngài ra ngoài nhé?
Tên bảo vệ hạ giọng:
- Hạ tiên sinh, mời ngài theo tôi.
Thật ra tên bảo vệ hành động như vậy là theo ý của tên đồn trưởng, vì không có kẻ nào có gan thr người, tên đồn trưởng lại không dám đắc tội với Hạ Thiên, vì vậy mới dùng chiêu này. Hắn trực tiếp đưa Hạ Thiên đến nơi giam giữ Sở Dao, sau đó cho Hạ Thiên đưa Sở Dao đi, vì vậy cũng coi như không soa, vì ai cũng biết bị Hạ Thiên cướp đi một người, với năng lực của Hạ Thiên thì không ai coi đó là chuyện dọa người.
Dù không được tên bảo vệ dẫn đường thì Hạ Thiên vẫn có thể tìm được Sở Dao, nhưng có đối phương dẫn đường thì hắn chắc chắn sẽ tìm được nhanh hơn.
- Hạ tiên sinh, Sở tiểu thư ở đây, chỗ này lfa phòng giam tốt nhất của chúng tôi, cũng không khác gì khách sạn...
Tên bảo vệ lúc nay không quên nịnh nọt Hạ Thiên, để người này biết Sở Dao không bị bạc đãi. Nhưng Hạ Thiên không có hứng thú nghe nói nhảm, hắn tung một cước đá văng cửa phòng giam.
- Tên khốn nào dám quấy rối giấc ngủ của bà, có tin bà dùng dao chém...
Một âm thanh bất mãn vang lên, người nói tất nhiên là Sở Dao. Phòng giam của nàng quả nhiên có điều kiện không sai, nàng khong lo lắng đến an toàn của mình, nếu không bây giờ nàng sẽ không còn ngủ, dù sao cũng đã hơn chín giờ.
- Vợ Dao Dao, em còn nói thô tục.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Trước tiên anh đưa em về, sau đó sẽ đánh mông.
- Sao?
Sở Dao đang mơ hồ nhưng nghe thấy như vậy thì chợt thanh tỉnh, sau đó nàng hưng phấn phóng về phía Hạ Thiên, đồng thời còn hét lên một tiếng:
- Chồng.
Âm thanh của Sở Dao quá lớn, thiếu chút nữa đã làm cho tên bảo vệ điếc tai. Người này vô thức che lỗ tai, sau đó hắn thấy Hạ Thiên bế Sở Dao lên đi ra ngoài.
Cứ như vậy Hạ Thiên ôm Sở Dao đi ra trước ánh mắt của rất nhiều người trong trại giam, cả quảng đường hắn đi ra cũng không đụng mặt người nào, đám người trong trại giam đều trốn sang một bên, không ai đám chặn trước mặt hắn.
- Chồng, anh về khi nào? Ann đúng là quá tuyệt, đám người này không dám đứng ra ngăn cản.
Sở Dao dùng hai tay ôm cổ Hạ Thiên, trong miệng liên tục nói, rõ ràng nàng không có giác ngộ sống sót sau tai nạn, từ đầu đến cuối nàng cũng chưa thấy mình chính thức gặp kiếp nạn.
- Anh vừa về.
Hạ Thiên ôm Sở Dao ra khỏi trại giam, Mộc Hàm đang chờ ngoài cổng, lần này nàng cũng không theo Hạ Thiên đi vào.
- Ủa,
chị Hàm cũng tới à?
Khi thấy Mộc Hàm thì Sở Dao chợt ngẩn ngơ, bây giờ nàng cũng coi như có quen biết với Mộc Hàm. Thật ra một tháng Hạ Thiên không có mặt ở Giang Hải đã xảy ra rất nhiều chuyện, vì vậy các bà vợ trở nên quen biết lẫn nhau, vô tình cũng là chuyện tốt cho Hạ Thiên.
- Trở về nhà rồi nói.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng rồi lên xe.
Hạ Thiên và Sở Dao lên xe, lúc này Mộc Hàm lại nói:
- Chồng, chúng ta đưa Sở Dao về nhà rồi sau đó sau lại chỗ của Tiểu Kiều sao? Bây giờ có lẽ Tiểu Kiều còn chưa biết anh đã quay về.
Hạ Thiên còn chưa nói thì điện thoại đã vang lên, thì ra là Lãnh Băng Băng điện thoại đến.
- Cảnh sát tỷ tỷ nhớ tôi, vì vậy tôi phải đến chỗ chị ấy trước.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó hắn nhận điện thoại. Hắn cũng không đợi Lãnh Băng Băng bên kia mở miệng, hắn nói ngay:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đừng vội, tôi sẽ đến tìm chị ngay.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó mới vang lên giọng nói của Lãnh Băng Băng:
- Vậy thì được, tôi đang ở cục công an, cậu đến đây đi, chúng ta nói sau.
Lãnh Băng Băng nói xong câu đó thì cúp điện thoại, lúc này Hạ Thiên cũng không quan tâm, dù sao hắn cũng sẽ lập tức đến gặp vợ cảnh sát tỷ tỷ.
- Chồng, bây giờ cậu muốn đến chỗ chị Băng Băng sao?
Mộc Hàm lại hỏi:
- Nếu không tôi đưa cậu qua nhé?
- Không cần, tự tôi chạy đến là được, chị đưa vợ Dao Dao về, sau đó ngủ một giấc, tối qua chị chưa ngủ.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, hắn quyết định tự mình chạy đi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện 5zz
- À, vậy thì được.
Mộc Hàm khẽ gật đầu.
- Vợ Dao Dao, trước tiên em cũng nên về ngủ một giấc, đợi đến tối anh sẽ đi tìm đám ngu ngốc dám đối phó với chúng ta.
Hạ Thiên nói một câu, sau đó hắn đi xuống xe:
- Trước tiên tôi đi tìm cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên nói chưa dứt lời thì biến mất trong tầm mắt Mộc Hàm và Sở Dao, lúc này Mộc Hàm cũng khởi động xe chạy về hướng khác.
Lúc này trong phòng làm việc của chủ tịch tỉnh, chủ tịch Tống Kim Bình vừa nhận được một cú điện thoại.
- Chủ tịch Tống, trại tạm giam bên kia vừa truyền đến tin tức, Hạ Thiên vừa mới cưỡng chế mang Sở Dao ra ngoài.
Người trong điện thoại tỏ ra rất tức giận:
- Hạ Thiên này rõ ràng là thông thiên.
- Tôi biết rồi.
Giọng điệu của Tống Kim Bình rất bình thản, lão chỉ nói một câu đơn giản rồi cúp điện thoại. Nhưng sau đó lão lại cầm điện thoại và bấm một dãy số.
- Ninh tiểu thư, là tôi, Tống Kim Bình.
Lúc này giọng điệu của Tống Kim Bình rất khách khí và chậm rãi, cũng có thể nói là cung kính:
- Tôi vừa nhận được báo cáo, Hạ Thiên đã quay về Giang Hải.