- Tiểu Hồng, uống với tôi một ly nữa.
Thạch Trường Canh cũng không trả lời vấn đề của Tiểu Hồng ngay, hắn để cho đối phương rót rượu cho mình, sau đó cùng cung ly uống cạn.
Tiểu Hồng này tên là Hồng Thiếu Huy, là một cảnh sát được Thạch Trường Canh nâng đỡ ngay từ đầu, từ khi mới chân ướt chân ráo đến huyện Mộc Dương nhận công tác. Lúc này hắn không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt cung kính nhìn Thạch Trường Canh, hắn là người mà Thạch Trường Canh một tay bồi dưỡng và đề bạt, vì vậy bây giờ mới ba mươi tuổi mà đã là phó cục trưởng cục công an huyện Mộc Dương. Dựa theo những gì Hồng Thiếu Huy biết về Thạch Trường Canh, lúc này Thạch Trường Canh đang có chuyện muốn nói.
- Tiểu Hồng, cậu cũng biết rồi đấy, lần này tôi bị ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đưa đi hơn một tháng, trong thời gian đó tôi đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, cũng không còn truy cầu gì với quyền thế. Chắc cậu cũng biết con gái Thạch Thuần của tôi đã được chữa khỏi bệnh, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là sống tốt cùng con gái, cũng không muốn tham dự vào bất kỳ chuyện gì ở huyện Mộc Dương.
Thạch Trường Canh dùng giọng không nhanh không chậm nói, sau đó lại di chuyển chủ đề:
- Tất nhiên, Tiểu Hồng, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng chú Canh, như vậy nếu cậu có rảnh thì đến đây uống vài ly, có chuyện gì có thể nói với tôi, chú cháu chúng ta tâm sự cũng không có vấn đề.
- Chú Canh, nếu có thời gian cháu nhất định sẽ đến uống vài ly với chú.
Hồng Thiếu Huy nghe nói như vậy thì trong lòng không khỏi thở ra, hắn biết Thạch Trường Canh đã tình nguyện giúp mình.
Thạch Trường Canh lại nâng ly, Hồng Thiếu Huy rót rượu, Thạch Trường Canh chậm rãi nói:
- Tiểu Hồng, đêm nay cậu đến đây, không đơn giản là thăm tôi chứ?
- Chú Canh quả nhiên có ánh mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh, cũng không thể gạt được chú.
Hồng Thiếu Huy bưng ly nói:
- Chú Canh, trước tiên cháu mời chú một ly, thuận tiện cũng nhờ chú chỉ dạy cho vài điều.
- Đừng nói chỉ dạy, chúng ta tâm sự, hiểu chưa?
Thạch Trường Canh cải chính.
- Vâng, chú Canh, cháu có vài chuyện cần hỏi chú.
Hồng Thiếu Huy vội vàng gật đầu.
Thạch Trường Canh gật đầu, sau đó hắn hỏi:
- Có phải là công tác không được thuận lợi?
- Đúng vậy.
Hồng Thiếu Huy khẽ gật đầu và thở dài:
- Chú Canh, chú cũng biết rồi đấy, sau khi chú rời khỏi huyện Mộc Dương thì nơi đây đã loạn, một tháng qua xảy ra nhiều chuyện hơn cả mười năm trước cộng lại. Có lẽ chú còn chưa biết, gần đây chỗ này phát sinh vài vụ án lớn nhưng đều được che giấu không cho tin tức lọt ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến danh dự địa phương, sợ khó thể kéo đầu tư. Chủ tịch Ngô liên tục yêu cầu cục trưởng Chu nhanh chóng phá án, chủ tịch Chu nói lời đảm bảo với chủ tịch Ngô nhưng thực tế lại không làm gì.
- Chu Hậu Sinh năng lực có hạn, tâm tư lại đen tối, thích tiểu thông minh nhưng không thể làm được chuyện đại sự.
Thạch Trường Canh thản nhiên nói:
- Nhưng bây giờ nghe nói đã phải vào bệnh viện, vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chuyện trong cục công an rơi xuống đầu cậu, tôi tin cậu có thể chỉnh đốn cục diện rối loạn ở huyện Mộc Dương.
- Cháu sẽ làm hết sức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện 5zz
Hồng Thiếu Huy khẽ nói:
- Trước khi tra án cháu cơ bản không để lộ thông tin, cũng may lần này bí thư huyện ủy cũng tin dùng cháu, cho cháu tạm thời phụ trách chuyện trong cục công an. Lúc này cháu phải nhanh chóng phá án, không cho đám người coi trời bằng vung kia tiếp tục náo loạn, đám côn đồ dám làm loạn cũng không có cửa.
Thạch Trường Canh có hơi trầm ngâm, sau đó hắn hỏi một câu:
- Gần đây có án lớn gì xảy ra?
- Có một vụ án mạng, vài vụ cướp bóc, ác liệt nhất là một vụ án hiếp dâm, một đám đạo tặc càn rỡ bắt một cô gái mang đi, không chỉ cướp tiền bạc còn làm nhục cô gái kia. Sự việc đã xảy ra được ba ngày, đến khi gia đình người bị
hại báo án thì mới được điều tra, nhưng đến bây giờ còn chưa có manh mối, chỉ biết là mười tên thiếu niên tuổi không lớn.
Hồng Thiếu Huy nói đến những vụ án này thì vẻ mặt chợt trở nên ngưng trọng:
- Bây giờ cũng còn chưa có nhiều người biết về sự kiện này, nhưng nếu không nhanh chóng bắt được thủ phạm thì sự việc càng lúc càng náo loạn, đến lúc đó lòng người bàng hoàng, những thành phần đầu tư biết được huyện Mộc Dương rối loạn, còn ai dám đến?
- Tuổi không lớn mà lại là mười mấy người sao?
Thạch Trường Canh khẽ nhíu mày:
- Cậu đã đi điều tra trường dạy nghề chưa?
- Trường dạy nghề sao?
Hồng Thiếu Huy chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn lập tức hiểu ra:
- Chú Canh, cháu đã sơ sót, cháu sẽ cho người kiểm tra ngay.
- Ừ, đám học sinh trường nghề kia có không ít những đứa hồ đồ, nếu có vài tên con đồ xúi giục, sợ rằng chuyện gì cũng dám làm.
Thạch Trường Canh khẽ thở dài:
- Thời đại bây giờ không phải sợ người lớn, chỉ sợ đám thiếu niên mười bảy mười tám, bọn họ không hiểu gì, cái gì cũng dám làm, tuyệt đối không suy xét hậu quả.
- Chú Canh nói rất đúng, người trưởng thành làm việc thường xem xét hậu quả.
Hồng Thiếu Huy khẽ gật đầu, sau đó giống như nhớ đến vấn đề gì đó:
- Đúng rồi, chú Canh, chú biết một người tên là Hạ Thiên sao?
- Hạ Thiên?
Thạch Trường Canh ngẩng đầu nhìn Hồng Thiếu Huy, sau đó hắn cười ha hả:
- Tiểu Hồng, cậu đến đây vì muốn hỏi về chuyện của Hạ Thiên sao?
- Chú Canh, chú đã đoán đúng, cháu cũng không gạt chú nữa.
Hồng Thiếu Huy có chút ngượng ngùng:
- Cháu đã nghe nói về những chuyện của Hạ Thiên, hôm nay cậu ta cũng gây loạn, nghe nói con của cục trưởng Chu bị cậu ta đánh vào bệnh viện, còn đổ nước lẩu lên người hai tên khác. Thậm chí người này còn đánh cả Trịnh Đông Thăng, cũng có người nói hắn đánh cục trưởng Chu vào bệnh viện, vì vậy cháu muốn tìm hiểu về người này, nghe nói chú Canh có biết cậu ta?
- Tôi biết cậu ta, cậu ấy là bạn tai của con gái lớn Vân Thanh của Vân Phương nhà tôi, là tiểu tử rất tốt.
Thạch Trường Canh khẽ gật đầu, sau đó hỏi một câu:
- Tiểu Hồng, có phải người ta nói cho cậu biết, tôi là hậu trường của cậu ta, vì vậy cậu ta mới dám làm bậy?
- Chú Canh, thật sự có người nói như vậy, nhưng chú đừng quan tâm, đây là đám người nói lung tung mà thôi.
Hồng Thiếu Huy vội vàng nói.
Thạch Trường Canh khoát tay:
- Tiểu Hông, đây cũng không tính là nói lung tung, nhưng bọn họ đã nghĩ sai, hoặc là nói bọn họ phải nói ngược lại.
- Nói ngược lại?
Hồng Thiếu Huy chợt không hiểu:
- Chú Canh, chú nói vậy có nghĩa là?
- Tiểu Hồng, toi không có tư cách làm hậu trường của Hạ Thiên, thật ra cậu ta mới là hậu trường của tôi.
Thạch Trường Canh chậm rãi nói.