Người si tình là đáng hận nhất, ngươi si tình cũng khả ái nhất, người vô tình sao có thể hiểu được lòng người si tình.
Nàng quản chuyện này làm gì, quản được đại miêu yêu ai sao, cho dù có yêu Thường Nga thì cũng không phải chuyện nàng đi quản.
Hồ Lệ Khanh nhíu mày, dùng sức quạt, muốn xua đi hỗn loạn trong đầu.
Hỗ Chu Kính vẫn luôn chăm chú nhìn, nhưng mà có ngắm đến nước mùa thu cũng không thể nhìn thấy người kia.
Hồ Lệ Khanh luôn muốn làm một việc, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa có dũng khí dám làm, bởi vì hậu quả chuyện này rất nghiêm trọng, chuyện đáng sợ nhất là nàng có thể bị đại miêu cắn một cái là rơi đầu.
Sau đêm đó, lòng hiếu kì của Hồ Lệ Khanh đối với đại miêu càng nhiều hơn, giống như hạt giống gieo vào đất xốp, sau đó mọc rễ nảy mầm, cho đến khi mọc thành cánh rừng rậm rạp, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này.
Nàng muốn biết quá khứ của đại miêu, một đoạn tình sử chưa nói đến khiến nàng tò mò.
Nàng muốn nhìn thấy nội tâm của đại miêu là người như thế nào, người kia ra sao, nàng khát vọng muốn biết càng nhiều hơn.
Đối với một người khi ta bắt đầu để ý, đây có phải dấu hiệu báo trước của sự bắt đầu không?
Cứ mỗi lần Hồ Lệ Khanh nghĩ đến, không khỏi rùng mình.
Không được để ý đến, dựa vào cái gì muốn ta phải để ý đến chứ, để ý như vậy chẳng có ích lợi gì! Hồ Lệ Khanh nhìn mình phản bác.
Nhưng trong đầu lại có một Hồ Lệ Khanh khác bày ra bộ dạng mê hoặc người nói: Ngươi chẳng qua chỉ là tò mò thôi, chẳng lẽ người không muốn biết cái người trong lòng nàng ta có phải so với ngươi đẹp hơn còn có mị lực hơn ngươi sao?
Hồ Lệ Khanh đánh đầu mình một cái, ngược lại khiến đầu bị đau, nàng không biết sao mình lại phải nghĩ tới những chuyện này, có lẽ nên nói là rảnh rỗi không có chuyện gì làm đâu óc lại suy nghĩ lung tung.
Vấn đề là ở chỗ của đại miêu thật sự là không có chuyện gì để làm sao, đại miêu trông nom giới luật thanh quy, cuộc sống rất là kham khổ, không có hằng đêm sanh ca không có hô bằng kéo bạn, nàng cùng với ba đồng tử cứ như vậy sống qua ngày, ngay cả Hồ Lệ Khanh cũng lo lắng thay bọn họ, ngay cả nàng nghĩ tới cũng thấy sợ, những người đó không thấy uất ức tới mức tự sát chứ?
Đại Miêu sẽ không đâu, đồng tử cũng không, nhưng Hồ Lệ Khanh có.
Nàng bực bội không chịu được lại bắt đầu nhớ tới Xích Hồng, nàng nhớ khi đến đây Xích Hồng cũng không có đi cùng, không biết nàng đang tiêu dao ở chỗ nào rồi.
Không có Xích Hồng cùng nàng nháo, nàng thấy không được thoải mái.
Hồ Lệ Khanh nằm trên giường đá lăn vài vòng, cũng không thấy thoải mái.
Hỗ Chu Kính ngồi một nơi khác tĩnh tọa, đang ngưng thần thổ tức, lại bị một loại âm thanh xột xoạt quấy rầy, mở mắt nhìn về phía nàng.
Vận khí vừa xong, bụi bẩn trên người nàng đã thanh trừ sạch sẽ, phá lệ thanh minh, ánh mắt sáng rực, ánh sáng lóe lên, như giọt nước rơi giữa vầng trăng sáng.
Hồ Lệ Khanh bộ dạng thấp thỏm lọt vào tầm nhìn của nàng, mở miệng nói: Nếu ngươi không yên được có thể ngồi tĩnh tọa luyện khí.
Không thích.
Hồ Lệ Khanh ngồi dậy, ngồi xếp bằng.
Nếu nàng thật có tâm tư muốn ngồi xuống tĩnh tọa, thì nàng đã sớm không còn là Hồ Lệ Khanh rồi.
Hồ ly tinh luôn có cách tu nhanh hơn, nếu có đường tắt cho bọn họ đi, thì cũng sẽ không nghĩ tới cách tu tiên tịch mịch không thú vị này.
Hỗ Chu Kính rũ mi mắt, phát hiện mình hỏi một vấn đề rất chi là ngu.
Hồ ly tinh là sinh linh phóng đãng nhất trong tam giới, bọn họ không đẹp cũng không phải không ai yêu thích, bọn họ dựa vào hồ mị câu dẫn người khác, dùng thủ đoạn hút đi linh khí trên con người.
Biện pháp này rất nhanh, đáng tiếc không phù hợp.
Hỗ Chu Kính cong lên một tia cười lạnh, bị Hồ Lệ Khanh nhìn thấy.
Biết nàng đang suy nghĩ điều gì, có đúng cũng không muốn để ý đến, xem thường thì cứ xem thường đi, Hồ Lệ Khanh cũng không phải là chưa từng bị người ta xem thường qua, cả trăm người xem thường nàng, nàng còn có chút buồn bã, nhưng khi cả đời nàng bị xem thường, ngược lại nàng cũng không để trong lòng.
Trong nhân gian có câu, đạo bất đồng bất tương vi mưu.*
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu – 道不同不相为谋 – dào bù tóng bù xiāng wéi móu (tóm lại là ý kiến chí hướng ko giống nhau thì ko thể cùng làm việc).
"Ở cùng ta chỗ này một thời gian cũng không có gì thú vị, ngươi không ngại cùng ta tu hành, ta ở bên che chở cho ngươi, bảo vệ cho ngươi bình an." Hỗ Chu Kính nói với Hồ Lệ Khanh, nói đến lợi ích lớn thật ngon ngọt, phải biết, trên con đường tu luyện, nguy hiểm trùng trùng, trước không nói đến nguyên nhân bản thân, chỉ cần xảy ra sơ sót nhỏ khiến kinh mạch nghịch chuyển, tinh khí bạo liệt mà chết, khi đó hôi phi yên diệt cuối cùng chết cũng không rõ tại sao.
Cũng có thể do linh khí từ trên người tản ra ngoài để kẻ khác dòm ngó, sơ ý một chút cũng sẽ bị cắn rồi nuốt chết.
Nếu như lúc này bên cạnh có một người mạnh hơn giúp đỡ cho mình, có thể giảm thiểu được tai nạn xung quanh, sẽ bớt hao tinh lực nhiều hơn và có được hiệu quả hơn.
Cường giả cũng không phải luôn là người mỗi ngày ăn không ngồi rồi, cũng ít có ai thật sự từ ái dùng sinh lực để bảo vệ cho một người không quen biết.
Người bảo vệ có pháp lực cao hơn mình, quá trình tu luyện cũng sẽ giảm bớt đi một thời gian dài, có để đạt hiệu quả đến nửa công bội.
Hỗ Chu Kính cũng chưa từng nghĩ đến giúp cho người khác, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói với cừu nhân Hồ Lệ Khanh của mình, có nên nói những lời này hay không, nàng cũng có chút sợ hãi.
Hồ Lệ Khanh bị nàng làm rung động không nhỏ, Hồ Lệ Khanh không nghĩ tới một yêu tiên còn nói muốn giúp cho một yêu tinh nhỏ bé như nàng, với tác phong Hỗ Chu Kính luôn trước sau như một, xem ra đây nhất định là lần đầu tiên.
"Ngươi nói muốn giúp ta?"
"Ừ." một khi nói ra khỏi miệng thì không thể đổi ý, Hỗ Chu Kính gật đầu đáp.
Nụ cười Hồ Lệ Khanh dần lớn hơn, miệng như bị xé toạc không thể khép