Hỗ Chu Kính đứng dậy rời đi, Hồ Lệ Khanh lập tức nắm lấy vạt áo nàng, Hỗ Chu Kính cúi đầu nhìn nàng, yên lặng dùng lực uy hiếp chèn ép nhìn tới đáng sợ.
Hồ Lệ Khanh cũng không biết tay mình sao lại thế này, một tay giơ ra đã nắm được vạt áo của nàng, nàng nói: Ngươi nghĩ ý của ta rất buồn cười?
Tự tin như ngươi, hẳn sẽ không để ý người khác nghĩ gì.
Hỗ Chu Kính bình tĩnh nói.
Trong con ngươi màu vàng, mọi thứ như một hạt bụi nhỏ, bởi vì nàng cũng không còn lòng dạ nào quan tâm đến nữa.
Hồ Lệ Khanh nắm lấy vạt áo nàng, vòng vo một hồi nói: Dĩ nhiên ta không thèm để ý ngươi nghĩ về ta như thế nào, vậy ta hỏi một câu nhàm chán đơn thuần được không?
Trời ơi, nàng không thèm để ý thì hỏi nàng ta làm cái gì? Cái cớ như vậy quá tệ, đến cả chính nàng cũng không thể chấp nhận được.
Tâm tình tốt của Hồ Lệ Khanh cũng tuột dốc không phanh, cuộc sống thanh tịnh của Hỗ Chu Kính ngay đêm đó cũng bị cắt đứt.
Đó là vào nửa đêm canh ba, đèn đã tắt là lúc nghỉ ngơi, có chuyện lớn gì thì cũng chờ đến ban ngày rồi hãy nói, đây cũng là lúc khiến cho con người dễ buông lỏng cảnh giác nhất, nhưng cũng là lúc nguy hiểm nhất.
Khi sát khí cường đại đến gần, Hỗ Chu Kính liền phản ứng trước tiên, nàng muốn bò dậy từ trên giường đá, Hồ Lệ Khanh còn đang nằm trên người nàng, kéo lại không để cho nàng đi.
Hỗ Chu Kính dùng duôi dài quấn ngang hông nàng lại, đem nàng để sang một bên.
Hồ Lệ Khanh bị nàng quấy rầy mà tỉnh lại, mơ màng buồn ngủ nhìn nàng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Có một toán người đến đây, không biết là địch hay bạn."
"Đừng nhìn ta, ta không có làm chuyện xấu gì hết á." Hồ Lệ Khanh lập túc giơ hai tay bày tỏ mình vô tội.
Mấy ngày nay Hỗ Chu Kính vẫn bên cạnh trông chừng nàng, còn có đồng tử không rời nửa bước, cho dù nàng muốn nháo, cũng sẽ không dùng lão thiên làm cơ hội.
Hỗ Chu Kính nhảy xuống giường, đi tới cửa hang: "Ngươi ở trong động đừng ra ngoài, ta ra ngoài kiểm tra tình hình trước."
"Được, bọn ta chờ ngươi quay về.
Nhất định phải bình an quay về." Ta còn muốn ôm ngươi ngủ bù nữa đó.
Hồ Lệ Khanh xem thường, chút nữa có xảy ra chuyện gì nàng cũng không sợ, tin tưởng với năng lực của Hỗ Chu Kính, bảo vệ các nàng không vấn đề gì, mạnh mẽ là vô địch, Hỗ Chu Kính cũng vô địch.
Hồ Lệ Khanh lại ngã đầu ngủ, Hỗ Chu Kính ra ngoài cũng phòng bị, chờ đám người ngựa kia đến gần.
Đến đây cũng năm sáu người, tản mát ra tiên khí như muốn cho người khác biết, bọn họ đều là thần tiên trên trời, trong tay đều có pháp khí, mỗi thứ pháp khí đều rất bí ẩn.
Trong đêm tối phát ra ánh sáng sắc bén, ánh sáng của tiên khí yêu ma không thể chạm vào được, Hỗ Chu Kính cũng không phải là yêu hoàn toàn, nàng có thể an toàn đứng trước mặt bọn họ không cần tránh né.
Trong đêm tối, đôi mắt nàng như tinh quang, quét qua mấy vị tiên nhân đang lơ lửng, lập tức biết họ là ai.
Các đại thiên vương cùng nhau xuất động không phải là tình cảnh luôn thường gặp, trừ phi là do thiên đình phái xuống diệt trừ yêu ma tránh tạo bất an cho nhân gian bình thường sẽ không phái bọn hắn xuống.
Trước cửa có một đám đi tới, còn có hai người không biết là tiên gia ở đâu, không biết tên.
Bốn vị thiên vương mặc hồng bào nhưng không mang theo áo giáp, đứng trên mây uy phong lẫm lẫm.
Hỗ Chu Kính đối mặt với bọn họ, đúng đắn, nếu như là yêu ma sớm gặp phải tiên nhân đã sớm ôm đầu cầu xin tha thứ, có thể thấy gan nàng không nhỏ.
Hai bên không xuất thủ, trước khi giao chiến cũng lường trước được thực lực đối phương.
Một trong số các vị thiên vương có cái mũi lớn, giống như là cẩu đem mũi hít hít ngửi ngửi chung quanh một lần, sau đó nói với tiên nhân dẫn đầu: "Đại ca, ta nhìn không sai, chính là chỗ này.
Tiểu Khanh Khanh chính là bị nhốt ở chỗ này.
Ta ngửi thấy mùi hương của tiểu Khanh Khanh ở chỗ này."
"Đại ca, ta nghe đươc dù âm thanh cách rất xa chỗ này, nếu như đoán không sai, chính là trong động."
"Chứng cớ xác thực, chúng ta xông vào giết đi!"
Thiên vương dẫn đầu giơ tay, ngăn cản mấy vị tiểu đệ hành động lỗ mãng, nói: "Khoan, chúng ta là tiên gia, phải có phong độ của tiên gia, tùy tiện thì nói đánh a giết a, quá tổn hại đến uy nghiêm của chúng ta rồi, đợi ta hỏi rõ con yêu tinh này rốt cuộc lai lịch là gì đã."
La Trá tay cầm tỳ bà, di chuyển đám mây đến trước mặt Hỗ Chu Kính, mở miệng hát đáo: "Hổ yêu to gan, ngươi có biết mình làm sai chuyện gì không?"
"Tứ đại thiên vương, nhị đại tinh túc, các ngươi hạ phàm đêm khuya có binh phù không?" Hỗ Chu Kính cũng không sợ hãi, hỏi ngược lại bọn họ.
Qủa nhiên, như nàng đoán, đám người này không giám mặc áo giáp chỉ mang theo đám người tự ý hạ phàm, vốn đã phạm quy tắc của thiên đình, càng không muốn để người khác biết lỗi của mình trước, mấy người kia nhìn nhau một cái, kiêu căng phách lối liền bị một thau nước hất tắt.
Hỗ Chu Kính nói: "Dựa theo quy tắc của thiên đình, Ngọc Đế không hạ chỉ binh phù, Tứ đại thiên vương cùng nhị thập bát (28) Tinh Túc không được rời thiên đình, đêm khuya các người lại đến viếng thăm, có chuyện gì?"
"Yêu nghiệt to gan, ngươi..." La Trá cầm tỳ bà trên tay phóng tới, Nam Thiên Vương Tì Lưu Ly sau lưng liền đè tay hắn lại nói: "Đại ca, ngươi không phát hiện thấy lão hỗ này không đơn giản sao?"
"Có a, là mẫu." La Trá đối với lời này khinh thường.
Tì Lưu Ly kêu một tiếng đại ca, nói: "Ngươi xem nàng căn bản không hề sợ chúng ta, còn biết chuyện chúng ta trên thiên đình, ngươi không thấy lạ sao?"
"Cái này, hình như có chỗ không đúng, ngươi nói xem một con yêu tinh lại không sợ chúng ta sao, nàng thật không sợ chúng ta, ngươi nói sao nàng lại biết chúng ta tự ý hạ phàm...!Cái này, ngươi nói ta càng thấy kỳ quái." Bốn người châu đầu ghé tai bàn luận.
Tinh Túc đứng hàng nhị thập bát là Văn Khúc Tinh Quân nho nhã lịch sự, ở nhân gian cũng là một vị thư sinh tay trói gà không chặt, thấy hắn đạp mây tiến đến, cách Hỗ Chu Kính một đoạn xa, hai tai chắp lại cúi người nói: "Đêm khuya quấy rầy, mong Hổ quân bớt giận, bọn ta chỉ đến hỏi thăm sức khỏe nghĩa muội, không có ý gì."
"Ai là nghĩa muội của ngươi?" Hỗ Chu Kính thấy hắn là người nhã nhặn, giọng mềm mại hỏi hắn.
"Nghĩa muội họ Hồ tên Lệ Khanh, trưởng công chúa Hồ sơn."
"Chỗ này không có con hồ ly tinh đó." Hỗ Chu Kính biết bọn họ đến tìm Hồ Lệ Khanh thì không thèm nói lý với bọn họ, muốn nhanh về tiếp tục giấc ngủ của nàng.
Vừa mới xoay người, một luồng ánh sáng vọt tới người nàng, nàng hóa thành tia chớp nhẹ nhàng tránh né, khi nàng hạ xuống đất, quay đầu nhìn lại chỗ vừa dừng, mặt đất bằng phẳng bị lõm một lỗ lớn, trong lỗ lớn còn có khói trắng bốc lên.
"Các ngươi như vậy là ý gì?" Hỗ Chu Kính vốn không muốn cùng bọn họ đối nghịch, nhưng hết lần này đến lần khác những người này không phân biệt được nguyên do luôn động thủ trước với nàng, nàng quyết không thể tha thứ cho loại hành động này được.
"Yêu nghiệt to gan, ngươi còn dám chối sự thật đã nhốt nghĩa muội bọn ta, hôm nay ngươi không đem người giao ra, ta sẽ đem nơi này san thành bình địa." Đông Thiên Vương La Trá xuất thủ trước làm bị thương nàng, nâng lên pháp khí lần nữa, hạ thủ với nàng.
Hỗ Chu Kính hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ bằng ngươi."
"Yêu nghiệt to gan..."
"Ngươi dám mắng một