Xích Hồng nói: "Nàng đi rồi?"
"Đi." Hồ Lệ Khanh nhìn bóng lưng biến mất của nàng, nước mắt rơi xuống.
Một giọt, hai giọt...!mười giọt.
Nàng lau nước mắt nói với Xích Hồng: "Ta thật vô dụng, nếu bị nương biết, nhất định sẽ bị nàng đánh chết."
"Nương thấy rồi." Xích Hồng chỉ vào người nào đó sau lưng nàng nói.
Thân thể Hồ Lệ Khanh cứng đờ, lỗ tai chợt bị bàn tay như ngọc tóm lấy, sau đó kéo căng ra.
"Nữ nhi ngoan, lâu ngày không thấy, ngược lại ngươi còn cho nương coi ngươi một chút, làm được bao nhiêu chuyện có tiền đồ?" Sau lưng, âm thanh mỹ như nước mùa xuân thấm tận xương, nhưng lại như Diêm vương tới lấy mạng.
Trên trời dưới đất trong tam giới có thể sánh với Hồ Lệ Khanh càng yêu nghiệt hơn cũng chỉ có vị nương yêu nghiệt của nàng.
Nương nàng gọi là Hồ Tiên Nhi.
Không phải tiên nữ cũng có thể gọi Hồ Tiên Nhi như thường.
Hình dáng của Hồ Tiên Nhi khiến cho tiên nữ tự ti cũng không ít, mọi người đối với nàng như si như cuồng, vì nàng trời sinh đã có bản lĩnh khiến lòng người tư niệm.
Người ta gọi nàng là tương tư phu nhân, bởi vì nàng không thuộc về bất kì ai, mọi người chỉ có thể tương tư nàng.
Hồ Tiên Nhi khóe miệng không cười mà như cười, cơn giận khiến đôi mắt sáng lên cũng chói lòa, đôi môi đỏ tươi như giấu kim, kim châm vào nữ nhi bảo bối của nàng.
Hồ Lệ Khanh thấp giọng nói: "Nương, không lẽ người không thấy vui khi nhìn thấy nữ nhi sao?
Ngón ta tăng thêm sức, vặn cái tai đỏ lên, nương Hồ Lệ Khanh nhìn cười nói: "Nhớ a, nhớ ngươi muốn chết, nhớ đến tim này của nương cũng sắp hỏng a, dùng sức nhớ ngươi như vậy, ngươi cảm động không?"
"Cảm động...!nương, người buông tay, đau quá đi."
"Ngươi còn biết đau, nha đầu chết tiệt nhà ngươi, lão nương hào thai 100 năm hạ sinh ngươi, không nỡ đánh ngươi hay để ngươi ăn khổ, ngược lại ra ngoài toàn chịu khổ chịu tội, để người ngoài chiếm tiện nghi, còn không bằng để lão nương đánh ngươi mắng ngươi còn hợp hơn."
"Nương...!không có ai khi dễ ta!"
"Vậy ta cũng không có khi dễ ngươi!" Vừa nói, lực tăng lên nhiều thêm, cơ hồ muốn bứt luôn cái tai.
Hồ Lệ Khanh khóc nói: "Nương, ngươi tha cho ta đi, đau quá, ngươi nhẫn tâm bứt tai nữ nhi sao!"
"Đủ rồi, nha đầu chết tiệt, về rồi tính sổ ngươi sau, Hồng nhi, ra đây, cho nương nhìn ngươi kĩ một chút." Nàng quay lại thò tay vào áo Hồ Lệ Khanh dùng hai ngón tay xách Xích Hồng ra.
Lấy ra ngoài không phải một cục màu đỏ, mà là một cục màu đen, con nhện to đen xì xuất hiện trước mặt nàng, khiến Hồ Tiên Nhi sợ hết hồn, sau đó liền cười, đem Vương quả phụ theo chơi thú vị có khác nói: "Ngươi là sủng vật của Hồng nhi phải không? Ngược lại nàng cũng có chút tiền đồ, thu ngươi làm sủng vật, mặc dù không thể nắm, đánh hay giết người, vui đùa một chút cũng không tệ."
Vương quả phụ không nhúc nhích, mặc cho nàng bóp tới bóp lui, mấy ngày nay nàng chịu quá nhiều đả kích, đã không chịu nổi nữa.
Xích Hồng từ trong ngực Hồ Lệ Khanh nhảy ra, nói với Hồ Tiên Nhi: "Buông nàng ra."
"Hồng nhi..." Hồ Tiên Nhi nhìn thấy nữ nhi nhiều năm thất lạc của mình, nhất thời cứng họng, sau đó ném Vương quả phụ ra sau lưng, nhẹ nhàng đem vật màu đỏ ôm vào, Xích Hồng chạy khỏi ngực nàng, bay vào giữa không trung, nói: "Nương, về cung rồi nói."
Đường lên núi, Hồ Tiên Nhi kéo tay Hồ Lệ Khanh sóng vai mà đi.
Xích Hồng đem theo Vương quả phụ bay trước mặt, chốc lát biến mất trong tầm mắt.
Hồ Tiên Nhi vuốt mu bàn tay Hồ Lệ Khanh nói: "Bao lâu rồi ngươi chưa về nhà?"
"Cũng không lâu, bất quá chỉ mới mấy trăm năm."
"Mấy trăm năm trước khi ta đưa ngươi xuống núi, nói gì ngươi còn nhớ không?" Hồ Tiên Nhi quay đầu nói với Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh cúi đầu, nhìn mũi giày trước mắt đung đưa, nhẹ giọng nói: "Người nói thà để ta thua người trong thiên hạ cũng không thể để ta thua một người."
"Ngươi làm được không?"
"Không có."
"Ta biết, ngươi ở cùng Xích Hồng, ta biết bộ dạng ngươi giống ta, các trưởng lão cũng nói mầu nữ chúng ta khắc ra y đúc nhau, nhưng ta biết, ngươi không phải ta, bởi vì ngươi giống cha mình, đều như nhau không có tiền đồ." Hồ Tiên Nhi mỉm cười, trong mắt đầy lạnh lẽo, ánh mắt Hồ Lệ Khanh quét qua mắt nàng, không khỏi lộ ra thần sắc áy náy.
Lời nương nàng nói đều là thật, trải qua chuyện lần này, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy, từ đầu đến cuối không đủ ác, đối với Hỗ Chu Kính không đủ nhẫn tâm đoạt lấy nàng, đối với mình cũng không nhẫn tâm quên đi người mình thích.
"Ngươi về rồi cũng tốt, bớt đi ta lo cho người ở bên ngoài thua thiệt, bị người khác chiếm tiện còn không biết đòi lại gấp đôi." Hồ Tiên Nhi nói.
Lòi này mỗi ngày Hồ Tiên Nhi đều nói, nhưng lần này ngoài ý muốn lại lay động tâm của Hồ Lệ Khanh.
Hồ sơn cao nằm