Cửa rầm một tiếng đóng lại, không để bên ngoài quấy rầy.
Hồ Lệ Khanh nhẹ nhàng xoay người, hai mắt lóe ánh nguy hiểm, từng bước tới gần Hỗ Chu Kính: "Nói cho rõ đi, người và nương ta thật ra trước kia đã xảy ra chuyện gì!"
Chuyện này phải nói rõ ràng, chuyện cũ quen biết vửa thấy mặt lại nhiều lời như vậy, cùng với nương mình cũng không hề quên nàng, Hồ Lệ Khanh nhớ tới trong miệng cũng dâng lên vị chua.
Nàng quay người, ngồi vào lòng Hỗ Chu Kính, cái mông đáp lên đùi, tay quàng lên cổ, đầu ngón tay điểm lên đôi mắt đẹp của nàng nói: "Chuyện năm đó của hai người phải nói cho rõ ràng."
"Nên nói ta nói hết rồi." Hỗ Chu Kính thấy nàng chủ động nhào vào lòng, còn bày bộ dạng yêu mị khiến người thích thú, ngửi được vị chua nồng nặc.
Hồ Lệ Khanh nói: "Nhất định là còn gì đó chưa nói." Hồ Lệ Khanh hận mình sinh trễ ngàn năm, một ngàn năm trước đại miêu bị nương mình chiếm lấy mấy trăm năm sau bị vứt bỏ rồi bị thần tiên tỷ tỷ kia chiếm đoạt, giờ mới đến lượt mình, nói chung từ ý nghĩ nào đó, Hỗ Chu Kính như là đôi giày rách.
Hồ Chu Kính đọc được tâm ngữ của nàng, suýt chút cười lớn.
Sắc mặt Hồ Lệ Khanh không vui nghiêm túc nói: "Hỗ Chu Kính, nương ta chưa từng nhớ ai rõ như vậy, không một ngàn năm thì ít nhất cũng chín trăm năm, nàng lại nhớ ngươi rất rõ, có phải là nàng không..."
Sắc mặt Hỗ Chu Kính đại biến, vội chặn miệng nàng lại nói: "Nói chuyện không được để lời bậy bạ."
Ngoài cửa, Hồ Tiên Nhi đang vùi đầu vào ngực thủ hạ khóc thút thít, đột nhiệt khí lạnh bốc lên, là ai nói xấu nàng?
Hồ Lệ Khanh nói: "Thật không có?" Không có mấy chuyện yêu nhau tương sát tương ái kia chứ?
Hỗ Chu Kính nói với Hồ Lệ Khanh: "Nếu như ta tình với nàng, ngươi sẽ làm gì?"
"Ta sẽ hủy dung nương, đưa nàng tới chân trời, khiến cho ngươi cả đời không thấy được nàng." Hồ Lệ Khanh biết rõ mình nói đùa, nhưng vẫn không thể không nghiêm túc, hai tay ôm cổ Hỗ Chu Kính, như là ôm bảo vật của mình: "Ta mất trăm cay ngàn đắng mới có được ngươi, ai cũng không thể cướp đi được."
Hồi lâu sau, Hồ Lệ Khanh hỏi nàng: "Ngươi sợ sao?" bị một nữ nhân quyết liệt như vậy vừa ý, nhất định sẽ bị dọa đi.
"Hiện tại có đối với Hồ Tiên Nhi có chút tình." khóe miệng Hỗ Ch uKính câu lên.
Hồ Lệ Khanh thẹn quá thành giận, há miệng cắn vai nàng nói: "Đại miêu, tên hỗn đản nhà ngươi."
"Đau..." Hỗ Chu Kính kêu nhỏ một tiếng, miệng lưỡi tiểu hồ ly thật bén nhọn a.
"Ai kêu ngươi chơi ta, đại miêu, ngươi chỉ được nhìn ta, chỉ có thẻ nhìn ta muốn ta, ngay cả nương ta cũng không được!" Hồ Lệ Khanh lần này càng thêm bá đạo, ôm mặt Hỗ Chu Kính ép phải nhìn nàng.
Hỗ Chu Kính nói: "Có ngươi rồi, ta sao còn vừa ý người khác được nữa." hơn nữa, đó chỉ là lời nói đùa giỡn, muốn nhìn tiểu hồ ly nổi giận một chút, không nghĩ tới vô cùng hữu hiệu.
Nàng sao vừa ý Hồ Tiên Nhị được? Đùa à, nghĩ tới cả người không chịu nổi, chỉ nghĩ tới thôi cũng nổi ga gà rồi.
"Sau đó thì sao, chuyện gì xảy ra ngay cả nương ta cũng thẹn thùng không dám nói ra khỏi miệng?" Hồ Lệ Khanh để ý thấy nương mình muốn nói sau đó lại có bộ dáng thẹn thùng rõ ràng là có bí mật.
Hỗ Chu Kính ho mấy tiếng, nói: "Ta không nhớ."
"Đại miêu, ngươi đừng có vờ vịt mà quên luôn, nói ta biết, sau đó hai người các ngươi thế nào?"
Hồ Tiên Nhi rùng mình, mưu thần dùng sức ôm nàng nói: "Tỷ tỷ bên ngoài rất lạnh, chúng ta quay vào điện đi."
"Cũng được." Hồ Tiên Nhi cũng sợ đứng thêm chút nữa vì giận mà chết cóng.
Hồ Lệ Khanh ngồi trên đùi Hỗ Chu Kính, dựa lên vai nàng, không quan tâm nói: "Về nhà thật là chán, trên tây sơn, còn có bọn họ cho ta chơi đùa trò chuyện..."
Trong đầu Hỗ Chu Kính nghĩ, vì ở đó có người cho nàng khi dễ mà.
Hồ Lệ Khanh thở dài nói: "Đại miêu a, ta buồn muốn chết."
Móng vuốt hồ ly lại thò vào vạt áo đại miêu, rồi lại nhích lên một chút, đỉnh phong mềm mại đang đợi nàng leo lên.
Hồ Lệ Khanh dán lên tai nàng mặt biểu tình đắc ý, hai mắt híp lại nụ cười đắc ý khiến hai má ửng đỏ, hiển nhiên là đang hứng thú, hứng thú rất dồi dào.
"Thật là chán, chán quá đi....!chán muốn chết, chuyện gì cũng không có...!đại miêu, ngươi có chán như ta không?" Hồ Lệ Khanh lại thổi khí vào tai nàng.
Tiểu hồ ly to gan nói đại miêu chịu thua, bên ngoài còn có ít nhất mười mấy cái tai đang nghe chuyện chỗ này, tiểu hồ ly biết rõ tai vách mạch rừng, còn dám lớn gan làm chuyện bậy bạ, đại miêu cũng không biết nên cản nàng thế nào.
"Bên ngoài có người..." Hồ Chu Kính còn chưa nói hết, Hồ Lệ Khanh đã cởi xiêm y mình ra, ném ngoại y ném ra xa, ánh mắt câu người hút hồn nàng, ngón tay thon dài vẽ theo chóp mũi nàng kéo xuống, phác họa lại môi nàng, điểm lên cằm nàng nói: "Ngươi sợ cái gì, các nàng muốn nghe cứ để các nàng nghe đi a."
"Như vậy không được." Hỗ Chu Kính không thích bị người khác rình chuyện xấu.
Hiển nhiên tiểu hồ ly lại hứng thú, như là đê vỡ, chặn lại tiếng kháng nghị yếu ớt của đại miêu.
Tiểu hồ ly tách hai chân ra, ngồi lên người đại miêu.
bầu không khí trở nên nguy hiểm, chỉ cần một ngọn lửa có thể thiêu cháy chỗ này.
Đại miêu còn tỉnh táo nói: "Lập kết giới trước đi." nói xong người liền lập kết giới cách âm, phong tỏa lại âm thanh nơi này.
Hồ Lệ Khanh lúc này mới thấy được năng lực đại miêu, bày một kết giới, so với mình dày gấp nhiều lần, hoàn chỉnh đầy đủ, cho dù trong phòng mưa tuôn sét đánh thì người bên ngoài cũng không thể nghe được.
"Che ánh sáng lại." Tiểu hồ ly nói.
Đại miêu lập kết giới thứ hai, cản ánh mặt trời, trong phòng phủ đầy bóng tối, tựa như tỏng đêm tối.
Trong bóng tối, là âm thanh vải vóc ma sát xột xoạt, y phục bị cởi xuống, vứt trên đất, rồi đến lớp y phục thứ hai bay xuống, lặng lẽ không tiếng động, ma sát nhau, âm thanh trở nên kịch liệt.
Âm thanh quyến rũ ôn nhu của tiểu hồ ly nói: "Đại miêu, nói đi, nàng cùng nương ta sau đó thế nào?"
Đại miêu hừ nhẹ cũng không chịu mở miệng nói chuyện một tiếng.
Tiếng nước chảy nhẹ nhàng vang lên, trong bóng tối yên tĩnh hết sức rõ ràng, không ngừng lớn dần.
"Sau đó...!ta đã sớm quên." âm thanh trong miệng Hỗ Chu Kính cũng căng thẳng hết mức, giống như đang chịu đựng gì đó.
Tiểu hồ ly tức giận nói: "Nàng không nói, ta cũng sẽ biết." đến lúc đó là thời điểm tính sổ.
Da thịt quấn lấy nhau âm thanh cực nhỏ lọt vào tai, mềm mại trơn bóng sát hợp một chỗ, hai người cùng phát ra hơi thở thỏa mãn, tóc tai còn dính nhau, Hỗ Chu Kính nén lại tiếng rên, nhưng càng nhịn thì lại càng khiến Hồ Lệ Khanh thêm càn rỡ.
Lần đầu chỗ đó trên thân thể Hỗ Chu kính mới chậm rãi thả lỏng, Hồ Lệ Khanh cảm nhận được sự mềm mại cùng ép chặt nơi đó, tiến vào sâu, tựa như tiến vào tim nàng.
Băng cơ ngọc cốt hiện đầy mồ hôi, hai người ôm chặt nhau đệm dưới giường đã ướt đẫm, Hỗ Chu Kính bị khoái cảm tê dại đánh mất lí tria, thân thể càng khẩn trương, hồn thức như bay lên.
Hồ Lệ Khanh mệt đến thấm mồ hôi đầm đìa, ngồi trên người Hỗ Chu Kính, thở hổn hển liêm tục.
Một lát sau, Hỗ Chu Kính khôi phụ tinh thần, ngược lại eo càng tê dại, không còn sức nhúc nhích.
Hỗ Chu Kính đỡ nàng dậy, để nàng ngồi trên hông mình, Hồ Lệ Khanh oán giận nói: "Không thèm, người ta mệt cả người rồi."
Hai chân bị Hỗ Chu Kính nắm chặt, Hồ Lệ Khanh đành chống người dậy, bộ dạng yếu điệu vô lực lười biếng: "Làm gì vậy?"
"Muốn nhìn nàng một lần." Hỗ Chu Kính nói.
"Đáng ghét." Hồ Lệ Khanh cười khẽ.
Giọng uyển chuyển thực như từ trong miệng Hồ Lệ Khanh truyền ra, bởi vì Hỗ Chu Kính đột nhiên dời xuống, nâng mông nàng lên, vùi đầu vào hai chân nàng.
Hồ Lệ Khanh không còn chống đỡ, nắm cột giường, thân thể lảo đảo sắp ngã, nhưng lại trốn không thoát tay Hỗ Chu Kính.
"Đừng như vậy, ta..
ta xấu hổ." Hồ Lệ Khanh như bị trói, thân thể yếu ớt không xương vô lực run rẩy.
Hỗ Chu Kính không để ý, lửa nóng trên đầu lưỡi cùng ngón tay tinh xảo cùng nhau tiến vào thân thể nàng, khiến nàng như gặp phải lửa, không ngừng run rẩy co rút.
Mị thanh Hồ Lệ Khanh vang lên, hô một tiếng không cách nanof kiềm chếm không nhịn được thoát ra tiếng khóc, nhưng Hỗ Chu Kính cũng không chịu buông lỏng, nàng quyết tâm muốn lấy lại công đạo.
Cuộc chiến này nửa hiệp đầu Hồ Lệ Khanh thắng, nửa hiệp sau Hỗ Chu Kính thắng.
Hơn nữa Hỗ Chu Kính thắng hoàn toàn tuyệt đối, khiến Hồ Lệ Khanh nộp khí giới đầu hàng, xụi lơ vô lực.
Ngay cả sức Hồ Lệ Khanh muốn cắn nàng cũng không còn, khi mềm nhũn rồi thì chỉ còn biết ngủ, trong mơ đều toàn là nói mớ từ không muốn.
Ngoài kia kê tai vào lắng nghe mãi cũng không nghe được tiếng nào, không khỏi chán nản: "Trong phòng có người hay không vậy?"
"Chắc không phải đâu a, các nàng luôn ở trong mà, đâu có ra ngoài."
"Nhưng mà nói gì thì cũng phải có âm thanh chứ, ta không nghe được gì ngươi có nghe được không?"
"Không có." Mọi người cùng nhau lắc đầu.
"Chúng ta về nói với tỷ tỷ sao đây?"
"Thì nói bọn họ trong phòng sớm đi nghỉ rồi." người kia nói.
"Cứ nói vậy đi, không đứng nữa chân ta tê lắm rồi."
"Ta bị muỗi cắn quá chừng, nổi cả cục lên rồi nè, ngươi xem ngươi xem, cái này phải thoa bao nhiêu ngọc cơ thủy mới hết a."
"Phải rồi, da thịt ngươi còn mềm mại, bọn ta bị cắn cũng đâu có ít."
"Bớt nói nhảm đi, đi về."
Đám tỷ muội cùng nhau rút lui, vui vẻ chạy về bẩm báo cho Hồ Tiên Nhi.
Hồ Tiên Nhi đang nằm trren người của người ta, cố gắng xao dịu vết thương lòng, vừa đem đám người phái đi quay về nói hai người đã đi ngủ, chớp mắt liền không có ý kiến nói: "Nàng mà ngoan như vậy sao?"
"Tỷ tỷ nói ai cơ?"
"Còn có ai nữa, chính là bất hiếu nữ vô lương của ta chứ ai, đi ngủ sao ta không tin."
"Nhưng không nghe thấy âm thanh trong phòng, tỷ tỷ muội chúng ta ngồi cả buổi cũng không thấy gì, liền rút lui quay về."
"Thôi thôi, cứ vậy đi, các tỷ muội cũng mệt rồi, xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai đem bất hiếu nữ của ta đến, thẩm vấn nàng." Hồ Tiên Nhi oán hận nói.
Tỷ muội bên dưới lộ ra thần sắc lo âu, nhìn chung quanh mấy lần, rốt cuộc cũng có người đại diện đứng ra nói chuyện: "Tỷ tỷ, mấy ngày trước ngươi có tuyên bố trước hồ tộc, nếu ai có được Khanh Khanh thì người đó kế thừa tộc trưởng, bây giờ Khanh Khanh lại đem về một người...!một mẫu lão hổ, vậy chúng ta nên làm gì đây?
Hồ Tiên Nhi lơ đãng lúc này mới nhớ tới chuyện này, biểu tình càng ngưng trọng.
Các tỷ muội nhìn mặt nàng u oán, không biết làm gì.
Hồ Tiên nhi chôn mặt vào ngực vị mưu thần đang cưng chìu mình nói: "Bất hiếu nữ này, sinh nàng ra thật nhục nhã."
"Tỷ tỷ, vậy ngươi nói chúng ta nên làm sao đây a?" đám tỷ muội cùng kêu gào.
Hồ Tiên Nhi phất tay áo nói: "Đi xuống, tất cả đi xuống hết, đừng có đem chuyện này làm phiền ta."
Đám tỷ muội kéo nhau đi xuống, không còn người ngoài Hồ Tiên Nhi lai khóc tiếp: "Sao ta lại sinh ra một bất hiếu nữ như vậy a..."
"Khóc đi, ngoan ngoan..." cô nương kia vẫn dịu dàng vỗ vai nàng, vì nàng úp mặt vô ngực mình khóc thút thít mà cao hứng.
"Ngày mai ta nhất định phải hủy hoại mẫu lão hổ kia, đem nàng tống đến chân trời để Khanh Khanh cũng không nhìn thấy được nàng!" Hồ Tiên nhi nói.
"Được rồi, tỷ tỷ nói gì thì là như thế đó." âm thanh mềm mại an ủi nữ vương khóc nhè, cũng không thấy nàng thất thố, ngược lại càng thấy quý báu khả ái, nàng trước mặt người ngoài luôn kiên cường, chỉ có lúc này mới thả lỏng, để lộ tính tình thật.
Hồ Lệ Khanh vừa ra khỏi cửa, liền bị chư vị tiểu di vây quanh.
Tộc nhân của hồ tộc đủ mọ huynh đệ tỷ muội, cho dù thân phận khác biệt, nhưng đều là huynh đệ tỷ muội cùng cha.
Từ khi Hồ Lệ Khanh còn nhỏ thì các tiều di đã thay phiên nhau chăm sóc nàng, vì Hồ Tiên Nhi không biết chăm hài tử, cho nên chuyện cho bú sữa thay tả đều do các nàng làm, nói chung là các nàng chăm Hồ Lệ Khanh lớn lên.
Bây giờ bộ dạng Hồ Lệ Khan mỹ diễm vô song, nhưng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu khi đó chỉ biết nháo.
Nhìn Hồ Lệ Khanh duyên dáng yêu kiều, mấy nữ lão nhân lại nhớ đến nhiều năm về trước.
Hồ Lệ Khanh nói: "Đại di, nhị di, tam di, tứ di, ngũ di...!các người gọi ta đến không phải chỉ muốn nhìn ta thở dài chứ?"
Đại di nói: "Ngươi có người riêng của mình, chúng ta không thể nhìn ngươi được nữa, cuộc sống thật