Lão bảo mặc đại hồng y, đỏ từ trên xuống dưới.
Ở ngoài cửa phòng Hồ Lệ Khanh gõ mấy lần, đều không nghe được tiếng nào từ bên trong phát ra.
Mất hết kiên nhẫn, liền đạp cửa, cửa dường như là bị khóa kín.
Đạp nửa ngày cũng không thấy nhúc nhích, lão bảo suýt nữa bùng nổ, tay áo xắn lên, đang tính gõ, thì đám đại di cùng tiểu di lao tới ôm nàng lại: Ngàn lần không thể được, ngày vui sao có thể tùy tiện động đao thương.
Người thành thân còn chưa ra, chúng ta vui cái gì? Cũng không phải là lão nương thành thân.
Lão bảo bị bọn họ túm lấy chân tay, chân vẫn cố đá, một chiếc giày văng lên nóc nhà.
Lão bảo khóc không ra nước mắt, đại di bên cạnh nói: Nhìn đi nhìn đi, đây chính là kết quả việc quấy rối.
Người bên ngoài đã loạn thành một đám, người bên trong vẫn con chưa biết, vẫn còn đang ngủ nướng buổi sáng.
Lão hổ và tiểu hồ ly cũng rúc vào một chỗ ngủ, xiêm y vứt đầy trên đất, giá y còn chưa kịp mang đã bị rớt xuống đạp lung tung, áo ngủ cũng bị nhào nhăn lên hết.
Tiểu hồ ly từ trong ngực nàng thò đầu ra, vẫy vẫy cái tai mấy cái, ánh mắt buồn ngủ không mở nổi nói: Đại miêu....!Hình như sáng rồi...!
Hỗ Chu Kính từ từ tỉnh lại, nhìn trời bên ngoài nói: Ừ.
Ban ngày thật là chán, chúng ta làm gì đây? Tiểu hồ ly lại cụp đầu xuống, Hỗ Chu Kính cắn lớp da trên cổ nàng, tha nàng ra ngoài nói: Mau dậy đi.
Sao vậy? Ta còn muốn ngủ, hôm qua nàng không cho ta ngủ, bây giờ cũng không để ta được ngủ? Móng vuốt nhỏ lắc lắc giữa không trung, tiểu hồ ly muốn tránh đi không muốn rời khỏi giường.
Hỗ Chu Kính nói: Hôm nay là ngày gì, nàng quên rồi sao?
Ngày gì? Tiểu hồ ly hỏi ngược lại.
Hai người cùng nhau nhìn xuống đất, nhìn đống y phục ném đầy trên đất, nhắc các nàng nhớ hôm nay là ngày thành thân.
Tiêu rồi!
Cửa kẹt một tiếng mở ra, Hồ Lệ Khanh thò đầu nhìn ra ngoài, bị những ánh mắt oán hận nhìn đến sợ vội xoay người đóng cửa lại.
Hỗ Chu Kính hỏi: Sao rồi?
Hồ Lệ Khanh nói: Đừng...!Đừng mở cửa!
Nói xong đã quá muộn, Hỗ Chu Kính đã mở cửa, tam cô lục bà sắc mắt u ám, giận đến mức đầu sắp cháy.
Hỗ Chu Kính có bình tĩnh đi chăng nữa cũng khó không thể lộ mặt khó xử được.
Lão bảo dẫn đầu xắn tay áo lên, mắt lạnh nói: Đem các nàng đi.
Lớn như vậy rồi còn phải để chúng ta lo lắng cho các ngươi, chúng ta còn phải chờ các ngươi thêm bao lâu, các ngươi có biết không? Bên tai đều là tiếng lải nhải, Hồ Lệ Khanh chỉ muốn bịt tai mình lại, thấy Hỗ Chu Kính bị đem đi, vội nói: Các ngươi đem nàng đi đâu?
Đương nhiên là lên kiệu hoa a.
Ngươi ngoan ngoãn ở trong cung đi, chờ bái đường thành thân với nàng là được.
Lão bảo cho một hạt dẻ lớn.
Hồ Lệ Khanh nói: Can nương, không cần đâu, sao còn nhiều chuyện vậy.
Quy cũ lão tổ tông không được quên.
Đi, đưa tân nương lên kiệu hoa, đem khăn đỏ đội đầu tân nương a, đúng rồi đúng rồi, mang tiểu hài cho nàng, để nàng sau này cũng không được phách lối.
Lão bảo chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng lại không ai dám làm, lão hổ dịu dàng cũng là lão hổ a, đám hồ ly sao dám mang tiểu hài cho nàng.
Hồ Lệ Khanh nhón chân lên vì muốn nhìn thấy Hỗ Chu Kính, đám người vây quanh Hỗ Chu Kính, nàng dùng tâm ngữ nói với nàng: Sẽ gặp lại liền, không cần nóng vội.
Các nàng có làm khó gì nàng, nếu như quá phận nàng cũng không cần phải nhịn.
Biết rồi.
Đại miêu, ta muốn đem nàng đi bái đường liền bây giờ.
Các ngươi còn ôm ôm ấp ấp thì đừng mong đến đêm được động phòng hoa trúc.
Lão bảo chen vào một câu.
Hồ Lệ Khanh cả giận nói: Ngươi nghe trộm chúng ta nói chuyện.
Chúng ta đều nghe hết.
Đám tam cô.lục bà đồng thanh nói.
Sắc mặt tiểu hồ ly còn đỏ hơn cả người mặc giá y, nàng nhìn Hỗ Chu Kính bị khăn đỏ đội lên che mặt lại bước vào kiệu hoa, còn mình bị người khác đưa đi, càng lúc càng xa không nhìn thấy được nàng.
Mặc dù nói chỉ là tách một chút, nhưng nàng vẫn không nỡ, chỉ không thấy nàng ta một chút thì nàng đã thấy lo lắng rồi.
Tiểu hồ ly cúi đầu ủ rũ.
Lão bảo nói: Ngày đại hỉ, sao bộ dạng lại làm như nương chết vậy.
Hồ Tiên Nhi ho vài tiếng nói: Này này, đại tỷ, ngươi nói chuyện chú ý một chút.
Chỉ là ví dụ thôi mà, cần gì phải so đo như vậy, đúng là nhỏ mọn.
Lão bảo lạnh lùng nói.
Hồ Tiên Nhi giận tím mặt: Ngươi mới là nhỏ mọn đó, rõ ràng ngươi đang ám chỉ ta, vậy sao ngươi không nói đó là can nương đi.
Trên đại sảnh, hai lão nữ nhân y phục hoa lệ lại bắt đầu mặt đỏ tía tai, khiến người bên dưới không dám nhìn lên, sợ sau này mình sẽ bị diệt khẩu.
Hồ Lệ Khanh bộc phát, vỗ bàn một cái, hét lớn: Đủ rồi! Các người im miệng hết đi.
Khí thể bùng nổ khiến cuộc cãi vã của các nàng nén lại, Hồ Tiên Nhi ngồi ngay ngắn, trở lại làm nữ vương khí chất cao nhã.
Chờ đủ mọi kiểu chờ, chờ từ khi mặt trời mọc bên này rồi xuống bên kia, cũng không thấy đưa người đến.
Hồ Tiên Nhi lại nhớ đến chuyện trước kia của mình, ngày thành thân của mình hôm đó cũng y như vậy...!
Sắc mặt Hồ Lệ Khanh càng thêm u ám, tay siết chặt giá y, suýt chút là khóc lên.
Hồ Tiên Nhi đứng dậy nói: Đi điều tra xem xảy ra chuyện gì? Không nghĩ tới lại có chuyện khẩn cấp xảy ra ngoài ý muốn, đối với Hồ Lệ Khanh mà nói là một đả kích lớn, chuyện tốt thành chuyện xấu, khiến tâm đau không hết.
Đại sảnh vốn náo nhiệt lúc này lại rất im ắng, bầu không khí kiềm hãm, sợ nói ra những lời không nên nói khiến Hồ Lệ Khanh không vui.
Đại Miêu, rốt cuộc nàng đi đâu, tại sao không xuất hiện? Hồ Lệ Khanh nóng nảy vạn phần, tâm như rỉ máu.
Tỷ tỷ, chúng ta phát hiện đội tống thân đã bị cướp đi.
Tướng sĩ quay về báo cáo.
Người ở đây nhìn Hồ Tiên Nhi chờ nàng quyết định, Hồ Tiên Nhi đem quyền quyết định cho Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh lại nghe từ trong tâm âm thanh của Hỗ Chu Kính truyền đến: Ta không sao.
Ngươi bây giờ đang ở đâu? Hồ Lệ Khanh vội vàng hỏi, nàng sợ Hỗ Chu Kính một đi không quay lại.
Âm thanh Hỗ Chu Kính rất bình tĩnh, không chút gợn sóng nào: Tiểu hồ ly,chờ ta một giờ, ta sẽ chạy đến sau.
Nàng đừng có mà lừa ta.
Tại sao ta phải lừa nàng, ta muốn cùng nàng bái đường thành thân, chỉ là phải làm chuyện này một chút, sẽ về ngay thôi.
Được rồi, ta tin nàng, chúng ta chờ nàng quay về.
Ừ, ngoan ngoãn chờ ta, đừng lo lắng.
Được.
Hồ Lệ Khanh đứng dậy nói: Chờ.
Chờ? Một chữ chờ không biết phải chờ đến khi nào.
Hồ Tiên Nhi hỏi Hồ Lệ Khanh: Có phải nàng tính đào hôn không?
Không phải.
Hồ Lệ Khanh lắc đầu mỉm cười, rõ ràng là tân nương hoan hỉ, Nương, nàng sẽ không trốn.
Ta không tin.
Hồ Tiên Nhi vẫn cố chấp như cũ cho là Hỗ Chu Kính không phải người tốt.
Thay đổi của Hỗ Chu Kính, Hồ Lệ Khanh cũng biết tốt.
Nàng nhìn ra cửa cung, si ngốc chờ nàng quay lại.
Bên này, đội hắc y nhân đã đưa cổ kiệu đỏ đến dưới hồ sơn đứng trước cái động nhỏ.
Thả kiệu xuống, hắc y nhân cúi đầu nói: Vương, chúng ta nhận lệnh đưa tân