Hồ Lệ Khanh mang thai không phải anh hài bình thường, mà là hấp thụ linh khí trên người Hỗ Chu Kính chuyển đổi thành linh thai, cái này khác với anh thai tạo từ máu thịt, nó cần linh lực cường đại cung cấp, đồng thời cần cha mẹ hai bên không ngừng cung cấp linh lực thì thai nhi mới có thể phát triển bình thường.
Linh thai tạo thành cũng là duyên cơ xảo hợp, thứ nhất thân thể Hồ Lệ Khanh có tốt chất, nhân tài hổ tộc ngàn năm Hỗ Chu Kính lại gặp được, mà hai người đều là nữ tử, loại thể chất này liền phát huy tác dụng, còn thêm cả chân kinh mà lão bảo đem cho, rồi hai người cùng tu luyện sau này liền có hiệu quả, khi sinh tu linh khí hai người có thể trao đổi cho nhau, đạt đến tâm ý tương thông cảnh giới linh khí cùng da thịt hợp nhất.
Nhờ có được thiên thời địa lợi nhân hòa, linh thai hình thành.
Nhưng không dám nói chắc là hài tử này sẽ được sinh ra, hồ tộc có thể chất này cũng không ít người, nhưng cũng có rất ít người có thể thành công được, nguyên nhân là do linh thai đối với linh khí luôn có khát vọng mãnh liệt, cần có rất nhiều linh khí, hơn nữa linh khí bắt buộc phải đến từ hai bên, nếu như sơ suất linh thai sẽ bị khô kiệt.
Hỗ Chu Kính để tay lên bụng Hồ Lệ Khanh cẩn thận dò xét, phát hiện trong cơ thể nàng còn có thêm một nhịp tim đang đập.
Thật là nhột a.
Tiểu hồ ly dùng móng vuốt đẩy tay nàng ra.
Hỗ Chu Kính nói: Đúng là có hài tử bên trong, nàng có thể cảm nhận được không?
Tiểu hồ ly ngáp một cái nói: Hẳn là còn nhỏ, vẫn chưa có cảm giác gì, chỉ thấy lạnh thôi, đại miêu, ôm chặt một chút.
Hỗ Chu Kính kích động khống chế lực đạo cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, trong thân thể tiểu hồ ly này còn có đứa nhỏ của nàng, cảm giác lúc này thật kì diệu không tưởng tượng được vô cùng hạnh phúc.
Tiểu hồ ly được nàng ôm chặt, cả người cũng được thư thái hỏi nàng: Nàng nói xem hài tử bắt đầu khi nào thì có vậy?
Hỗ Chu Kính suy nghĩ một chút nói: Hẳn là do mỗi tối nhật tích nguyệt luy (ngày dồn tháng chứa) mà thành.
Đó là tiểu lão hổ hay là tiểu hồ ly? Đôi mắt tiểu hồ ly sáng lên trong suốt tò mò do thám.
Vui nhất là tiểu hồ ly.
Tại sao? Muốn nuôi một tiểu miêu giống như nàng là được.
Tiểu hồ ly đưa móng vuốt chà chà tai mình, ưỡn người ra, nằm trong ngực Hỗ Chu Kính tìm một chỗ thoải mái để ngủ tiếp.
Nương nàng nói nếu sinh lão hổ, nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Hỗ Chu Kính vô cùng lo lắng, vì Hồ Tiên Nhi nói linh thai cần một nguồn linh lực khổng lồ để cung cấp, căn cứ theo sự thích nghi của linh thai sẽ có cấp bậc cao hoặc thấp, sự hấp thụ linh khí cũng y như vậy, nếu cấp bậc linh thai càng cao thì mẫu thể càng nguy hiểm, nếu như là Hỗ Chu Kính mang thai hồ ly thì chỉ là chuyện dễ dàng, ngược lại để Hồ Lệ Khanh mang thai hài tử hổ tộc thì sẽ có nguy hiểm.
Tiểu hồ ly vẫn lơ đênh: Không sao đâu, muốn có tiểu lão hổ hơn.
Hồ Lệ Khanh lại tưởng tượng mình sinh ra một tiểu đại miêu, rồi mỗi ngày được ôm nó cạ cạ, ra lệnh nó biến thành lão hổ cõng mình...!
Bình an mới là quan trọng, sinh ai cũng không sao cả, chỉ hy vọng nàng bình an.
Hỗ Chu Kính nói.
Tiểu hồ ly liếm môi mình nói: Đại miêu, nàng đối với ta thật tốt.
Mấy ngày sau đó khẩu vị của tiểu hồ ly cũng càng kém đi, đồ bổ Hồ Tiên Nhi đem tới cũng không muốn ăn, đến cả linh chi ngàn năm cũng không thèm nhìn một cái.
Hỗ Chu Kính sợ nàng chịu không nổi, không ngừng độ khí cho nàng.
Đột nhiên Hồ Lệ Khanh nói muốn ăn trứng chim, Hỗ Chu Kính mặc dù thấy kì quái, nhưng vẫn đáp ứng, mang nàng lên đỉnh núi tìm tổ chim trên cây.
Hỗ Chu Kính không đành lòng sát sinh, nên đành lấy trứng thay vì bắt chim, trong một tổ có ba bốn cái trứng chỉ chọn lấy một cái.
Đem trứng chim nấu chín, cẩn thận bóc vỏ trứng ra, Hỗ Chu Kính vốn không biết làm chuyện này, vụng về làm trứng đổ ngổn ngang, tập qua vài lần dần dần cũng quen, trứng cũng giữ được nguyên vẹn, lấy lòng trang trứng để vào chén, cho thêm chút nước tương cùng dầu mè, đánh đều lên rồi đút cho tiểu hồ ly ăn.
Tiểu hồ ly ăn thật nhiệt tình, lúc này mới ăn no được một chút.
Hồ Tiên Nhi nghe nói gần đây Hồ Lệ Khanh thích ăn trứng chim, liền kêu gọi người hồ tộc đi lấy trứng chim, vì vậy mỗi buổi sáng sẽ nhìn thấy một giỏ đầy trứng chim để trước cửa, cho người mang thai ăn.
Trên hồ sơn, hạ sơn cùng đỉnh núi bên cạnh chim bị dọa sợ đến điên cuồng, sợ đoạn tử tuyệt tôn, nên tích cực đẻ trứng dạy dỗ con cháu, nhất thời không những lấy không hết trứng, ngược lại chim còn nhiều lên hơn nữa.
Tiểu hồ ly nhất thời không nhịn được ăn thêm một chút, kết quả bụng chịu không nổi, cái bụng nhỏ căng lên, tròn vo như trái banh lông.
Hỗ Chu Kính cười giúp nàng xoa bụng nói: Giờ nhìn lại cứ như là nương nàng.
Tiểu hồ ly nằm trên đùi uể oải nói: Vừa cảm giác được bụng căng lên rất tốt nhưng vẫn thấy đói không biết tại sao.
Buổi tối ăn không no sao? Hỗ Chu Kính cười nói, mấy ngày nay có thể nói là hằng đêm cuồng hoan say sưa, Hỗ Chu Kính hận không thể cho Hồ Lệ Khanh một lần ăn no, đáng tiếc khẩu vị của Hồ Lệ Khanh là không đáy, ăn mấy đêm rồi mà không có chút gì khởi sắc cả.
Nếu không phải vì lông che đi, toàn thân tiểu hồ ly nhất định là hồng thấu nói: Là ăn chưa no.
Tiểu nghiệt chướng trong này không đơn giản a.
Hỗ Chu Kính thở dài nói, Hồ Lệ Khanh trải qua mấy ngày này ăn linh khí có thể nói một người sống thành chết, nhiều lần Hồ Lệ Khanh cũng không thể dừng lại được, ngược lại con đói hơn, nói nàng cũng hết cách trừ phi là lấy hài tử để cho mình sinh dưỡng, nếu không cứ với tốc độ này thì Hồ Lệ Khanh sẽ bị hút đến khi kiệt.
Nghĩ tới đây sắc mặt Hỗ Chu Kính càng thêm nặng nề, nàng đặt tay lên bụng tiểu hồ ly, âm thầm dùng sức cho linh khí đi vào, nàng muốn kết thúc đứa nhỏ này.
Tiểu hồ ly cảm giác được ý đồ của nàng, hét lên: Đại miêu, nàng không được làm như vậy!
Nó sẽ hại chết nàng, đứa nhỏ này không nên giữ.
Tiểu hồ ly cắn tay Hỗ Chu Kính nói: Sinh hài tử là vì nàng, nếu nàng giết nó ta hận nàng cả đời.
Nàng có nghĩ đến không, nàng mang thai có thể là tiểu lão hổ, với năng lực của nàng không thể nào thỏa mãn được nó, ngược lại nó sẽ chiếm đoạt nàng.
Hỗ Chu Kính thành khẩn nói.
Nhất định phải sinh hạ nó.
Tiểu hồ ly nói.
Khanh Khanh, nếu như nó uy hiếp đến nàng thì để ta lấy nó đi được không?
Đại miêu, nàng rốt cuộc có lương tâm không a, cái thai là con nàng, nàng một chút cũng không thương nó sao! Tiểu hồ ly giờ móng vuốt cào mặt nàng, để lại từng vết cào.
Hỗ Chu Kính nói: Muốn nàng nhất định phải bình an vô sự.
Tiểu hồ ly bình tĩnh lại, ánh mắt ướt át ánh lên khuôn mặt kiên định của Hỗ Chu Kính, âm thanh của nàng cũng nhỏ dần nói: Đại miêu, đáp ứng duy nhất là nàng.
Hỗ Chu Kính ôm nàng thật chặt, nội tâm cầu mong nàng có thể bình an vô sự.
Nàng để tay lên bụng tiểu hồ ly, tiểu hồ ly khẩn trương nhìn nàng, Hỗ Chu Kính nói: Không có gì, chỉ có mấy câu muốn nói với nó.
Nàng đối với linh thai vừa hình thành nói: Ngươi không được hại nương ngươi, nếu không tuyệt đối ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Linh thai kia dường như động một chút, tính trả lời nàng.
Hỗ Chu Kính cũng yên lòng.
°°° cho ngươi một viên cầu, ngươi gọi ta là cha °°°
Hỗ Chu Kính ngồi trong đình phơi nắng vào giờ ngọ (11h ->13h pm), tiểu hồ ly nằm trên đùi nàng, Hỗ Chu Kính đang chơi với cái đuôi dài của nàng, khiến tiểu hồ ly không yên giấc.
Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, nhìn Hỗ Chu Kính nhe răng: Đừng có mà phá giấc ngủ.
Rốt cuộc cũng chịu nói một câu rồi.
Hỗ Chu Kính nói.
Tiểu hồ ly lần nữa chôn đầu xuống nói: Ai kêu nàng cứ thích đụng tới đứa nhỏ trong bụng.
Tối hôm qua cả người nàng lạnh như băng, suýt nữa dọa chết rồi, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng.
Hỗ Chu Kính càng thấy chán ghét vật nhỏ này hơn.
Tiểu hồ ly nói: Không thèm, hài tử nhất định sinh, không cần nàng lo.
Tại sao nàng cứ muốn đứa nhỏ này? Hỗ Chu Kính không hiểu.
Một mình nàng không thấy cô đơn sao.
Đại Miêu, bây giờ nàng chỉ có một người thân, sau này có thêm một người thân nữa không phải sẽ tốt hơn sao?
Không quan tâm.
Hỗ Chu Kính nói.
Nhưng phải quan tâm.
Tiểu hồ ly nói.
Thêm một người nữa âm thanh đầy năng lượng chen vô nói: Ở đây cũng quan tâm.
Thân thể cao to, vóc người cường tráng đầy sức sống, hoàn toàn không nhìn ra đây là một lão nhân lớn tuổi, hơn nữa ánh mắt sắc bén như là kiếm.
Mày kiếm mắt sáng, uy nghiêm không thể vì thời gian đi qua mà giảm đi.
Hắn đi vào trong đình, Hỗ Chu Kính không đứng dậy, chỉ lãnh đạm nói: Ngồi.
Đại trưởng lão hổ tộc phồng mũi trợn mắt, hừ một tiếng nói: Thái độ gì vậy, thấy cũng không gọi một tiếng cha.
Cha.
Một tiếng này là từ miệng Hồ Lệ Khanh.
Vẻ giận dữ của đại trưởng lão cũng hạ xuống, vẻ mặt ôn hòa nói với tiểu hồ ly: Ngoan, con so với bất hiếu nữ kia còn hiếu thuận hơn.
Hỗ Chu Kính đứng dậy nói: Chỗ này gió lớn, vào trong nhà đi.
Đi đâu mà đi, ngồi xuống.
Hỗ Bạt nhanh như chớp vừa lên tiếng là hổ gầm.
Tiểu hồ ly che tai lại, suýt nữa thì bị âm thanh làm hỏng hết.
Hỗ Chu Kính nói: Có gì muốn nói, mà cần ngươi đích thân phải đến đây.
Cái này...!Khụ khụ, ngồi xuống tâm bình khí hòa rồi nói chuyện.
Hỗ Bạt nói.
Hỗ Chu Kính ngồi xuống, Hỗ Bạt nói: Đem nàng cho mượn ôm một cái đi.
Hỗ Chu Kính cười nhạt nói: Vì sao phải nghe theo lão.
Nói năng bậy bạ, một là...!Tóm lại cho ôm một chút thôi.
Hỗ Bạt ôm tiểu hồ ly, tiểu hồ ly giương cặp mắt to đen nhánh không hiểu nhìn hắn.
Thật đáng yêu, ngay cả ánh mắt cũng giống nữ nhi.
Gương mặt già nua của Hỗ Bạt cười nở hoa.
Tiểu hồ ly đột nhiên kêu lên một tiếng: Cha, người....!
Ánh sáng trên mặt Hỗ Bạt dao động, ánh mắt có hồng quang, hai tay hắn bế Hồ Lệ Khanh thả ra khói trắng, đây chính là đang độ khí cho nàng.
Hỗ Chu Kính biết lúc này không thể quấy rầy hắn, liền ở một bên chờ.
Một lúc sau, Hỗ Bạt dường như già đi một chút, mấy lọn tóc mái trắng lại rơi xuống, hắn sờ đầu tiểu hồ ly nói: Đứa nhỏ này sau khi sinh ra phải thuộc về hổ tộc, nhất định phải đưa hắn lên ngôi hoàng vị.
Ngươi chắc chắn nhất định nó là nam nhi? Nếu như là nữ nhi thì phải làm sao? Hỗ Chu Kính cười nhạt.
Biết ngươi vẫn còn so đo chuyện trọng nam khinh nữ, nhưng đây là quy củ của hổ tộc, chỉ có nam nhi mới kế thừa hoàng vị được, tôn lên làm vương.
Ngươi ra đời lại không như vậy, cũng không thể ra tay góp sức được.
Hỗ Bạt lấy từ trong túi ra một viên cầu, nhét vào trong người tiểu hồ ly nói: Con ôm viên cầu này, ngàn vạn lần không được làm mất.
Hỗ Chu Kính ôm tiểu hồ ly, thấy được viên cầu đang phát quang, kinh ngạc nói với Hỗ Bạt: Ngươi đem chi bảo trấn tộc của hổ tộc đến cho người hồ tộc, Kỳ Dư trưởng lão không tạo phản sao?
Tạo phản cái gì? Hừ, đứa nhỏ trong bụng tiểu hồ ly chính là vương, bọn họ dám nói cái gì.
Hỗ Bạt nói.
Viên cầu tới gần tỏa ra một cổ nhiệt lượng, bao quanh mình, xua đi giá rét cùng cơn đói, giống như là đang chìm trong nắng ấm.
Tiểu hồ ly ôm chặt nó không chịu buông ra.
Hỗ Chu Kính chạm vào viên cầu, liền bị linh khí bá đạo bên trong đẩy lui.
Nàng hỏi: Hạt chậu tích lũy tinh phách nhiều đời hổ vương, có làm nàng bị thương hay không?
Tiểu hồ ly ôm chặt viên cầu ở trong ngực cũng không lộ ra đau đớn, ngược lại còn vui vẻ tự đắc cầm hạt châu chơi.
Có thấy khó chịu không? Hỗ Chu Kính hỏi tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly nói: Không biết, ôm vào lòng ấm áp như noãn lô vậy, vô cùng thoải mái.
Hỗ Bạt nói: Yên tâm, hạt châu có linh tính, nó sẽ không làm thương tổn đứa nhỏ trong bụng.
Chỉ cần còn ôm chặt hạt châu đừng buông, thì không cần lo linh lực bị cạn kiệt bị linh thai hút cạn, ngược lại có thể bổ sung thêm cho con.
Đa tạ người.
Lần này Hỗ Chu Kính cũng thật lòng nói đa tạ.
Hỗ Bạt mặt lão đỏ lên nói: Miễn, ngươi gọi ta là cha thì đủ rồi.
....!Hỗ Chu Kính vẫn không chịu lên tiếng, Hỗ Bạt lớn tiếng nói: Ngươi luôn cả cha cũng không gọi, vậy coi như xong!
Cha.
Một tiếng rất nhỏ từ miệng Hỗ Chu Kính phát ra, tiểu hồ ly ngước đầu nhìn nàng cười, Hỗ Chu Kính sờ đầu nàng nói: Vì nàng chịu thiệt một chút cũng không sao.
Cái gì mà nói là chịu thiệt! Gọi một tiếng cha cũng là chịu thiệt sao? Hỗ Bạt cao giọng hét, âm thanh điếc tai nhức óc, mà hai tai rõ là cũng đã hồng lên.
Hỗ Bạt cũng mang đến chút quả tiên, thuộc tính hỏa, đối với linh thể rất tốt, để cho Hồ Lệ Khanh ăn, sau đó cưỡi mây đạp gió tiêu sái rời đi.
Hồ Lệ Khanh nói với Hỗ Chu Kính: Nàng và cha sao vẫn còn ầm ĩ cho tới bây giờ vậy?
Nói ra rất dài dòng.
Hỗ Chu Kính nói.
Nói lại tất cả, từ bây giờ phải lệ hết.
Hồ Lệ Khanh nhất định phải nghe được.
Hỗ Chu Kính thở dài một tiếng nói: Cha vẫn luôn muốn có được vương vị, nhưng vì thân phận đó nên không thể làm vương được, chỉ hy vọng con cháu hắn có thể lên ngôi thừa kế, nhưng vì hắn phong lưu nên chỉ có duy nhất một nữ nhi, liền nghĩ cách với ta, muốn gả ta cho vương tương lai của hổ tộc.
Ta nhất định không muốn xuất giá, muốn tự mình làm hổ vương, nhưng vì hắn chỉ tuân theo giới luật cổ hủ của hổ tộc nữ tử không thể làm vương, ngược lại thì sẽ bị giết chết.
Sau đó ta kết thù với hắn, giết hết những kẻ thừa kế hổ tộc trước mặt hắn, chỉ để lại tên nương nương khang cho hắn xem, để cho hắn biết nên chọn ai mới thích hợp làm vương hổ tộc nhất, không nghĩ tới hắn thà gả ta cho nương nương khang kia cũng không để cho ta thừa kế hoàng vị, vì vậy ta tuyên bố ra khỏi hổ tộc, vô khiên vô quải dốc lòng tu ma.
Trời....!Hồ Lệ Khanh không dám tin đây là quá khứ của Hỗ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính cười khẽ nói: Dọa sợ? Nữ tử hổ tộc không một ai là không cương liệt bá đạo, nếu nàng thấy nương ta nàng sẽ biết trên đời này nữ tử so với nam tử còn cường hãn hơn.
Nàng giết người kế vị của hổ tộc, không sợ người hổ tộc đến trả thù sao?
Không, bọn họ không có bản lãnh nên phải chết, người hổ tộc chỉ sùng bái sức mạnh, tuyệt đối không cần kẻ yếu.
Hỗ Chu Kính nói.
Đại miêu, thật vui là bây giờ nàng không có thành ma, ngược lại là một Hỗ Chu Kính ôn nhu biết quan tâm.
Hồ Lệ Khanh nói.
Hỗ Chu Kính cúi đầu xuống nói: Ta cũng rất vui vì gặp được nàng, không quá muộn cũng không quá sớm.
Cũng may, nếu gặp nàng chậm một chút, cho dù là yêu cũng không làm nàng động lòng được, bởi vì nàng đã sớm kết thúc tình duyên, thành vô duyên, nếu gặp nàng sớm quá, nhất định sẽ bị nàng xem thường, càng không thể giao hảo, cho nên nàng bây giờ là tốt nhất rất thích hợp để yêu.
Tại sao nàng lại giàu cảm xúc như vậy? Hỗ Chu Kính hỏi nàng.
Hồ Lệ Khanh sờ bụng mình một cái nói: Có lẽ là không khí đêm nay thích hợp đó.
Nàng tựa đầu lên vai Hỗ Chu Kính, cùng nàng ngồi chung dưới một ánh trăng, nhìn trăng sáng từ từ như lên cao.
Hồ Lệ Khanh đột nhiên lại nhớ đến một chuyện, vội vàng hỏi: Hài tử, sau này đặt tên là gì đây?
°°° tiểu tiểu hồ ly khi nào đi ra? °°°
Trong cung hồ tộc, hơn phân nửa người cho chức phận trong hồ tộc đều đang tụ tập ở đây, đồng thời để trước mặt các nàng là gia phả hồ tộc, gia phả tính ra cũng đã vạn cái, chất đống thành núi nhỏ, bên trên ghi đủ tiểu sử ra đời của hồ tộc từ truyền thuyết cho đến quy củ, mỗi sinh mệnh mới vừa ra đời trong hồ tộc đều được đều được tộc hổ cắn cứ sau đó quyết định rồi viết xuống một cái tên vào trong này.
Hiện tại, công chúa hồ tộc đang mang thai, hài tử còn chưa ra đời không thể quyết định trên gia phả được.
Trong cung rộng lớn bày đầy sách, vây chung quanh mỗi người, giống như là tưởng rào vậy.
Người ngồi bên trong vô cùng nghiêm túc, biểu tình ngưng trọng, nhẹ nhàng lật sách xem.
Hồ Tiên Nhi không muốn xem mấy cuốn sách này, chỉ lo hưởng thụ nho người bên cạnh đút cho.
Nho ướp lạnh rất là ngon, nàng cầm một nắm, thả một quả tới