+++ Phiên ngoại nhỏ: Nhà có chín cái miệng thật là hạnh phúc a! +++
Sau đó a, sau đó Hồ Lệ Khanh lại mang thai, lần này so với lần trước tới mười mấy năm, rốt cuộc cũng sinh hạ cặp long phượng hổ bảo bảo, bởi vì đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên lần này sinh hài tử vô cùng thuận lợi, trải qua không quá nhiều đau khổ liền sinh ra hai đứa nhỏ.
Lần đầu khi hai đứa nhỏ vừa sinh ra, Hồ Tiên Nhi còn không dám tin, cho là mình ôm nhầm rồi, vì Hồ ly sinh lão hổ cũng đã là cực hạn rồi, huống chi lần này phải sinh hai, ôm hai đứa nhỏ chung một chỗ, thì liền có tiếng khóc lớn, hét muốn điếc tai, khiến Hồ Tiên Nhi vui vẻ không thôi.
Đứa nhỏ sinh ra không bao lâu, liền hóa thành tiểu lão hổ, khi Hồ Lệ Khanh tỉnh lại, đã thấy hai tiểu lão hổ nằm trong ngực mình, nàng mỉm cười.
Hỗ Chu Kính thích nhìn bộ dạng thỏa mãn của Hồ Lệ Khanh, thích nhìn thấy lúc nàng được các con quấn lấy không biết vì sao lại thấy vui như vậy.
Song nhi và Tam nhi ra đời thì lại có thêm hai sinh mạng mới níu kéo nàng.
Tiểu Nhất nhiều năm không gặp vừa chạy từ hổ sơn xuống tới thăm đệ đệ và muội muội của hắn, hiện tại hắn được các trưởng lão hổ tộc dạy dỗ tu luyện, tuổi còn nhỏ nhưng đã có bộ dạng của hổ vương, mặc dù còn non nớt, nhưng tương lai vô cùng khả quan.
Nhìn cũng uy phong lẫm liệt, nhưng khi tiểu lão hổ vừa đến cửa, thì tay chân hắn lại luống cuống, lượn qua lượn lại một bên, không dám đến gần bọn họ.
Song nhi và Tam nhi khóc rất lâu, hắn mới run run từ từ tới gần, dùng chóp mũi chạm bọn họ, sau đó bọn họ vì động tác này mà vui vẻ không dứt.
Hổ Chu Kính nhìn một màn này cười từ đầu đến cuối không có rời đi.
Làm mẫu thân lần nữa Hồ Lệ Khanh dựa người vào nàng cảm khái không thôi: Mệt quá.
Mệt mỏi thì nghỉ ngơi cho khỏe.
Hổ Chu Kính nhẹ nhàng nói.
Hồ Lệ Khanh gọi Tiểu Nhất đến, ôm lấy thân thể sắp cường tráng của hắn nói: Lúc nào có thể nghe ngươi gọi một tiếng nương đây!
Tiểu Nhất gầm nhẹ một tiếng, khiến Hồ Lệ Khanh sợ hết hồn, Hỗ Chu Kính nói: Hắn đang gọi nàng là nương.
Đáng ghét, khi dễ ta không hiểu tiếng lão hổ.
Hồ Lệ Khanh nói.
Khoan đã, mấy năm nữa thì hắn có thể đứng trước mặt gọi chúng ta một tiếng nương.
Tiểu Nhất phụ trách chiếu cố hai đệ muội, luôn ngậm bọn họ mang đi khắp nơi, hai đệ muôi còn chưa đứng được đang bò trên đất, đã bị hắn mang đi chạy tới rất nhiều chỗ.
Rất nhanh, tiểu Nhất lại phải quay về hổ sơn, người của hổ tộc đến đón hắn, Hổ Bạt xoa đầu hai tiểu hài, yêu thích không muốn buông, còn nói muốn đem bọn họ đi.
Lần này Hổ Chu Kính không cho.
Chờ tiểu Nhất đi, Hồ Lệ Khanh còn không kịp thương tâm, liền vùi đầu chiếu cố hai hài tử, cũng may là các bà các cô các thím quanh hồ tộc đều dây tình thương của mẹ, cứ hễ ôm hài đứa nhỏ đi tới đâu là đều được nhiệt liệt hoan nghênh đến đó, vì vậy Hồ Lệ Khanh và Hổ Chu Kính đem con cho các nàng chiếu cố, hai người cùng đi hưởng thụ thời gian hạnh phúc bên nhau.
Song Nhi vừa lớn, thì tính khí bá đạo cũng ngày càng rõ ràng, từ hành động cho đến cử chỉ nhìn, cực kỳ giống như tác phong của Hổ Chu Kính trước kia, ngay cả Hồ Tiên Nhi cũng phải gọi nàng là bà cô hổ, còn nói khi lớn sẽ là một nữ bá vương, không đúng so với Hổ Chu Kính còn mạnh hơn.
Nhưng Tam Nhi cũng không phải người dễ trêu, hắn luôn cùng tỷ tỷ mình đấu đá hơn nửa ngày, đấu mệt thì lại lần lượt đi ngủ, không biết có thù oán là oan gia hay là thân gia đây.
10 năm sau, Hồ Lệ Khanh lại mang thai lần nữa, lần này là sinh ba, suýt chút là có nguy hiểm, lúc này Hồ Tiên Nhi buộc phải gọi phù thủy về, nhòe xem một quẻ, coi thử lần tới mang thai có phải là hồ ly không.
Phù thủy xem xong thì khẳng định, lần sau nhất định là tiểu hồ ly.
Lúc này Hồ Tiên Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này Hổ Chu Kính và Hồ Lệ Khanh lại còn bận rộn hơn, không sinh thì thôi sinh một cái liền ra ba, khiến cho Hổ Bạt cười không hết, hắn sờ đầu tiểu Nhất chơi đùa mấy cọng râu còn chưa dài, vui vẻ cười to.
Lúc này cũng là lúc Song Nhi và Tam Nhi có thể ra ngoài huấn luyện, Hổ Chu Kính đem bọn họ đến hổ sơn, để cho đám trưởng lão kia lo, tránh cho cái nhà này mỗi ngày bị bọn họ làm loạn, khiến hai người không được yên.
Có thêm ba tiểu tử nữa, Hổ Chu Kính và Hồ Lệ Khanh cũng không có cách nào yên tâm nổi, vì vậy tạm thời dọn về cung được bảy vị thị nữ gọi là không gì không thể chiếu cố ba hài tử.
Hồ Lệ Khanh nếm được hương vị ngọt ngào khi được các tiểu lão hổ lớn nhỏ vây quanh, nằm mơ cũng sẽ bật cười, tất cả đau khổ cũng hóa thành hạnh phúc, không có gì để thanh phiền.
Hổ Chu Kính thấy Hồ Lệ Khanh bị đám nhỏ dành hết thời gian, trong lòng bất mãn, trong một đêm dạ hắc phong cao, bạch hổ ngậm lấy tiểu hồ ly còn đang ngủ mê man rời khỏi cung, trong lúc ba tiểu lão hổ vừa dứt sữa đang ngủ rất ngon hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Chờ tới ngày hôm sau ngủ dậy thì phát hiện đã không còn người ở đây nữa, lúc này mới biết được hai ngươi quang minh chính đại bỏ trốn.
Ba hài tử không thấy được thí tức của nương, liền gào khóc, khiến tình thương người mẹ của các thị nữ lại lan tràn, tranh nhau ôm bọn họ, dỗ dành bọn họ
Không có Hồ Lệ Khanh ở đây, tất cả nữ nhân trên dưới hồ tộc đều là nương bọn họ, hận không thể đem bọn họ sủng lên tới trời.
Hổ Chu Kính đưa Hồ Lệ Khanh đến tây sơn, ngôi nhà trước kia của các nàng vẫn còn đó vẫn không tổn hao gì, Lạc Hoa và Lạc Việt cùng Ngọc Quyết vẫn ở đó chờ các nàng quay lại.
Khi Hổ Chu Kính cùng Hồ Lệ Khanh đến, ba người như sắp khóc.
Thời gian trôi qua một lần đi đến mấy chục năm, ba người vẫn giữ nguyên hình dáng tiểu đồng, không hề thay đổi.
Khi nghe Hồ Lệ Khanh nói đã có với Hổ Chu Kính tới mấy đứa con, ba người trợn mắt há mồm không tin đây là thật.
Sau đó rất nhanh hai người quên đi mọi chuyện, lần nữa lại bắt đầu cuộc sống không buồn không lo.
Hồ Tiên Nhi ở nhà chiếu cố ba tiểu lão hổ, cả ngày vui vẻ không dứt, nhất là khi cả ba tiểu lão hổ đều cạ cạ vào người nàng, nàng hận không thể đem toàn bộ cho bọn họ.
Nói đến hai vị mẫu thân không chịu trách nhiệm kia cũng đã quay về, trong ngực còn ôm một tiểu nữ hài vừa sinh, nữ hài không biến thành hồ ly cũng không biến thành lão hổ, luôn duy trì hình thái anh hài, âm thanh khi khóc cũng rất là lớn.
Nữ hài vừa đến, ba tiểu lão hổ