Hoa đăng vây quanh hồng y mỹ công tử, Thẩm Tương càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, hắn cực kỳ tuấn tú, dung nhan không chỉ rất giống Liên Bích, mà càng giống công tử trong mộng đã từng đùa giỡn nàng.
Sắc mộng kiều diễm kia, nàng xấu hổ nhớ lại một vài hình ảnh. Lại nhìn quanh bốn phía, trên đường cái bóng người lay động, duy chỉ không nhìn thấy Liên Bích.
Thẩm Tương ra một thân mồ hôi thơm: "A Bích, ngươi ở đâu?"
Phía sau truyền đến giọng nam dễ nghe, trong sáng như gió: "Tương Nhi, ngươi đang tìm ta sao?"
Thẩm Tương quay đầu lại nhìn, lại là hồng y công tử kia, kinh ngạc nói: "Vị công tử này, ngươi sao lại biết tên của ta?"
Hồng y công tử nghiêng đầu cười: "Ta chính là biết."
Lông mày lá liễu của Thẩm Tương hơi nhăn lại, cảm giác hắn chỉ có lệ với mình, phất tay áo xoay người đi, cách xa hồng y mỹ công tử, xuyên vào dòng người tìm kiếm Liên Bích.
Đầu đường có thêm một đội múa rồng, giơ du long kim sắc cuồn cuộn mà dến, mọi ngươi như tre già măng mọc nối tiếp nhau muốn xem múa rồng.
Thẩm Tương giống như chiếc lá nhỏ rơi xuống dòng suối chảy xiết, ở giữa dòng người không ngừng phập phồng, đám ngươi phía trước vây xem vô cùng kích động, đột nhiên va chạm về phía Thẩm Tương.
Tầm mắt Thẩm Tương tối sầm lại, thân hình ngả về sau, mắt thấy sắp trở thành thịt lót dưới chân.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đôi cánh tay thon dài đỡ lấy vòng eo của nàng, đem Thẩm Tương tiến vào vòm ngực rộng lớn ấm áp, ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng tránh khỏi đám người.
Thẩm Tương kinh hồn còn chưa hết, mơ hồ cảm thấy người cứu nàng có hơi thở thập phần quen thuộc, nàng ngước mắt nhìn, trước mắt lại là hồng y mỹ công tử kia.
"Tương Nhi ngoan, đừng chạy loạn lung tung." Hồng y công tử vươn ngón tay, lau lau cái trán mướt mồ hôi của nàng.
Thẩm Tương giật mình: "Vị công tử này có gặp một thiếu nữ áo đỏ hay không?"
"Thiếu nữ a?" Hồng y công tử đôi mắt nhếch lên, thực nghiêm túc nhớ lại, "Không có."
Thẩm Tương thở dài một tiếng: "Không biết nha đầu kia chạy đi đâu rồi."
Hồng y công tử cười: "Nếu không, ta