Bị người xa lạ ái muội đụng vào, lại còn là người đối địch hại nàng phòng không gối chiếc, Thẩm Tương tất nhiên là không muốn, giọng lạnh như băng nói: "Cô nương, ta với cô không thân."
Thiếu nữ bị nhẹ nhàng đẩy ra, không xấu hổ cũng không tức giận, mặt mày cong như trăng non, nghiêng đầu cười nói: "Nàng tên Thẩm Tương đúng không, ta là Liên Bích, chúng ta như vậy có tính là quen nhau chưa?"
Thẩm Tương giật mình nói: "Sao cô lại biết tên ta?"
"Nàng họ Thẩm? Là thê tử của ta?" Triệu Bồng lảo đảo bò lên, nhìn thấy Thẩm Tương diện mạo xinh đẹp dịu dàng, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Từ khi biết Liên Bích thanh lệ thoát tục, Triệu Bồng đối đối tượng nương tử sắp qua cửa này liền không để tâm, ngay cả tên húy của thê tử cũng không biết, nhưng vẫn là biết thông gia là nhà họ Thẩm phú quý. Bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nhân, chính là chính thê vừa mới qua cửa của hắn, không thể tưởng tượng nàng lại có diện mạo lóa mắt như vậy.
Thẩm Tương chạm đến ánh mắt nóng rực của Triệu Bồng, cả người đều nổi da gà, thầm nghĩ đây chẳng lẽ chính là trượng phu Triệu Bồng của nàng.
Triệu Bồng tướng mạo thường thường, dáng người cùng không đủ cao lớn, trong ánh mắt còn hiện lên tia đáng khinh, đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"Không quấy rầy các người." Thẩm Tương chịu không nổi ánh mắt của hắn, phất phất ống tay áo xoay người rời đi.
Triệu Bồng nhìn tiểu mỹ nhân đơn độc rời đi, đôi mắt của hắn phảng phất còn dính ở trên người nàng, bước chân bất giác muốn đuổi theo, bên tai lại truyền đến thanh âm lạnh buốt.
"Tròng mắt bị đào ra rồi hả?"
Liên Bích mày đẹp nhíu lại, ngưng kết một cỗ sát khí dày đặc, như là không thể chịu được hắn mơ tưởng đến Thẩm Tương đoan trang tú lệ.
Nam nhân từ trước đến nay luôn thích nữ nhân vì mình tranh giành tình cảm, Triệu Bồng đáy lòng nở hoa, thầm nghĩ Liên Bích nhìn như cực đoan chán ghét chính mình, kỳ thật nội tâm vẫn là rất để ý đến mình, vì thế nịnh nọt cười nói: "Không dám, ta về sau chỉ nhìn một mình nàng thôi..."
Thẩm Tương còn chưa đi xa, nghe được đối thoại của hai người, cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ chính mình vẫn là sớm ngày cùng Triệu Bồng hòa lỳ, miễn cho quấy rầy bọn họ tán tỉnh nhau.
Trên đường trở về, xuyên qua đường nhỏ, Thẩm Tương phát hiện chính mình lạc đường rồi, phong cảnh trước mắt rất xa lạ, con đường nàng đang đi phảng phất như không có điểm cuối.
Thẩm Tương nhớ tới nam nhân đêm qua tự xưng là trượng phu của nàng, so với Triệu Bồng rất khác biệt, cũng không biết là nhân vật từ đâu trà trộn vào.
Vô luận như thế nào, nàng tình nguyện gả cho nam tử không rõ lai lịch kia, cũng không muốn gả cho tên Triệu Bồng đáng khinh háo sắc kia.
Đang miên man suy nghĩ, Thẩm Tương lấy tay nhấc làn váy lưu tiên có hàng trăm nếp gấp, đang muốn đi qua cầu đá, chân bỗng nhiên bị vấp vào thềm đá, mắt thấy mình sẽ ngã thất điên bát đảo, một cánh tay bỗng nhiên vươn ta, vững vàng đỡ nàng dậy.
Thẩm Tương kinh ngạc, hơi hơi hoảng hốt, dường như cảm thấy người gần sát phía sau chính là nam nhân xông vào tân phòng vào đêm qua, bởi vì tư thế người nọ ôm nàng giống như muốn đem nàng tiến vào trong lòng ngực.
"Là người?" Thẩm Tương ngạnh thanh hỏi.
"Là ta." Người nọ ở phía sau đáp lại rõ ràng là thanh âm của nữ tử.
Thẩm Tương vạn phần kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện thế nhưng lại là Liên Bích vẻ mặt cười xấu xa, tay còn để trên vòng eo của nàng.
Thẩm Tương mất tự nhiên kéo ra khoảng cách, hỏi: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Ta ném Triệu Bồng lại liền đi theo tới." Liên Bích tiến lên một bước, từng bước ép sát, "Nơi này chỉ có hai người chúng ta."
Trước mắt chính là nữ nhân câu dẫn Triệu Bồng, có khả năng đối với nàng có ác ý, Thẩm Tương không cho nàng sắc mặt tốt, lại lui lại nói: "Ta cùng Triệu Bồng sớm muộn gì cũng hòa ly, cho nên chuyện của ngươi cùng hắn ta sẽ không quản, không cần đến quấy rầy ta."
Liên Bích ánh mắt buồn bã, toát ra thương tâm sâu sắc: "Nàng mặc kệ hắn là tốt nhất, nhưng mà không thể mặc kệ ta."
Thẩm Tương kinh ngạc nói: "Ngươi lời này nói..."
Bằng cái gì muốn nàng đi quản nàng ấy, hai người có quan hệ gì chứ.
Đối với thiếu nữ lộ ra biểu tình thương tâm, lời này Thẩm Tương có điểm nói không nên lời.
Liên Bích thấy vẻ mặt vô thố của nàng, bật cười, không khỏi phân trần dắt tay nàng: "Nàng chắc là lạc đường đúng không, để ta mang nàng ra khỏi chỗ này."
Không chờ đáp lại, Liên Bích liền lôi kéo nàng một đường chạy như điên, tay áo dài rộng bị gió thổi bay lên, phảng phất giống như bướm trắng giương cánh bay lên.
Thẩm Tương có điểm đuổi không kịp, thở hồng hộc nói: "Chậm một chút,