Liên Bích dán ở bên tai Thẩm Tương, lời nói nhỏ nhẹ: "Tương Nhi, chỗ ta ở trong núi có rất nhiều tiểu hồng quả, về sau mỗi ngày ta đều hái cho ngươi ăn."
Thân thể thơm tho mềm mại dính ở sau lưng, gương mặt Thẩm Tương không tự chủ được nóng lên: "Chính là ta cũng không ở nhà ngươi..."
Liên Bích chuyển qua đối diện nàng, giữa chân mày hiện lên vẻ đáng thương bi thảm, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tương Nhi không thích cùng ta ở bên nhau sao?"
Thẩm Tương cảm thấy không thể hiểu được nhưng lại luyến tiếc thấy nàng khó chịu, thở dài nói: "Ngươi nói ta không hiểu lắm..."
Còn chưa nói xong phía sau đã vang lên thanh âm bén nhọn như đao.
"Ban ngày ban mặt, hai nữ nhân lại ôm ôm ấp ấp còn ra cái thể thống gì."
Thẩm Tương quay đầu lại, phát hiện người vừa nói chuyện là mẫu thân của Triệu Bồng, cũng là mẹ chồng Lý thị của nàng.
Lý thị thấy hai người vẫn bất động, giận dữ nói: "Ngươi tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư, Thẩm gia không dạy lễ nghi cho ngươi sao?"
Thân ảnh màu hồng diễm lệ bỗng chốc vọt đến trước mặt bà ta: "Lão thái bà này, bà nói chuyện với ai đấy?"
Lý thị bị kêu thành lão thái bà, tức giận không thể chịu được, tập trung nhìn lại thấy trước mắt là một thiếu nữ mặc phi y chói mắt, nhất thời không dời ánh mắt ra được: "Ngươi...Ngươi là ai...
Liên Bích ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ta là tổ nãi nãi của ngươi."
Lý thị khóe miệng giật giật: "Nói hươu nói vượn, dã nha đầu này từ nơi nào tới?"
Triệu Bồng tránh ở chỗ tối phát hiện tình huống không đúng, sợ mỹ nhân bị trách phạt, vội vàng vụt ra giải thích: "Nương, đây là tiểu thiếp Liên Bích con mới cưới, nàng xuất thân hương dã không hiểu lễ nghĩa, người đại nhân đại lượng đừng so đo cùng nàng."
"Cái gì, nàng là tiểu thiếp mới nạp, thật to gan." Lý thị cho rằng tiểu thiếp chỉ là dạng ti tiện, lại còn dám cùng mình nói chuyện như vậy.
Triệu Bồng thầm nghĩ mình đúng lúc xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, Liên Bích khẳng định sẽ cảm kích hắn bảo hộ nàng như vậy, hắn liền vứt cho Liên Bích một cái mị nhãn, thâm tình chân thành nói: "Bích Nhi của ta, nàng không sao chứ?"
"Rất tốt." Liên Bích nhấc nhấc hai ống tay áo, giương cung bạt kiếm nói, "Lần trước ngươi tranh thủ lúc ta không có mặt để khi dễ Tương Nhi, ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ đâu."
Triệu Bồng đại kinh thất sắc, cái trán vẫn còn sưng đó, nhanh chân cuống quít liền chạy: "Bích Nhi, ta sai rồi, người ta yêu nhất chính là nàng, về sau ta sẽ không bao giờ chạm vào nữ nhân khác nữa."
Lý thị nhìn bộ dạng không có tiền đồ của nhi tử nhà mình, lại càng tức hơn, hung