"Không thể.
" Trịnh Tú vừa nghe nàng nói, lập tức lắc đầu phản đối.
"Trịnh Tú, nghe ta, một lần sống vì chính mình, cũng thử bước ra ngoài kia, cảm thụ bách tính được không?" Nàng bắt lấy tay đối phương, khẩn thiết nói.
Trịnh Tú nghe nàng nói thế, ngược lại có chút do dự, "Ta chỉ muốn xem bách tính, không phải đi cùng ngươi.
"
"Ừm, đến lúc đó chúng ta đường ai nấy đi.
" Yêu Thế Huệ cười nhẹ, gật đầu đáp ứng.
"Nhưng làm thế nào, chúng ta đột nhiên mất tích, sẽ không bị nghi ngờ sao?"
"Trong thời gian này Hoàng thượng bị Long Vương quản giáo, nàng lấy lý do đi đâu đó dâng hương, ta hoặc là đi cùng nàng, hoặc là bị bệnh là được.
" Yêu Thế Huệ nói.
"Không, nếu như thế sẽ có rất nhiều người đi theo chúng ta, hoàn toàn không thể.
"
Yêu Thế Huệ mím môi, suy nghĩ một lúc mới do dự nói, "Còn một cách duy nhất, nhưng đó là nếu như Long Vương không đến tìm chúng ta.
"
"Cách gì?"
"Ta sẽ tạo ra ảo ảnh của chúng ta, chúng sẽ sinh hoạt giống như là người thường, phàm nhân không thể phát hiện, nhưng tốt hơn là ít người tiếp xúc nhất có thể, Long Vương càng không được nhìn thấy chúng.
" Yêu Thế Huệ lo lắng nói, cách này e là khó mà thuận lợi.
"Ta chỉ đi ít ngày, hoàn toàn không phải lo đến chuyện này, ngược lại ngươi làm sao đưa chúng ta ra khỏi cung?" Trịnh Tú lại không hiểu suy nghĩ của Thế Huệ, vì nàng không hiểu phép thuật là gì.
"Chuyện đó nàng không cần lo, nhưng nàng đáp ứng ta rồi?" Yêu Thế Huệ mỉm cười nhìn nàng.
"Ta không phải đi cùng ngươi, ta chỉ là muốn ra bên ngoài xem xem.
"
"Được, được.
" Yêu Thế Huệ biến ra một cái bọc, "Đây là y phục ta chuẩn bị cho nàng, ngày mai nàng cố gắng dậy sớm trước A Lan, rồi thay y phục.
"
Trịnh Tú cả đêm nôn nao đến không thể ngủ, nàng không chắc quyết định của mình là đúng hay không, liệu mình có hối hận hay không, con chim ở trong lồng quen rồi, nó quên mất bản thân có thể tung cánh bay lượn.
Cho đến khi thấy sắc trời ửng sáng, nàng mới nhận ra mình cả đêm không ngủ, cũng ngồi dậy, lén lút thay y phục.
"Trịnh Tú.
" Yêu Thế Huệ không biết từ đâu xuất hiện, doạ nàng giật nảy mình, ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt kia, "Ngươi! "
"Suỵt, đừng gây tiếng động, lúc này lính gác đang đổi ca, đây là cơ hội tốt nhất.
"
Trịnh Tú rất nhanh đã nhìn thấy một mình khác đang nhắm mắt ngủ trên giường, trông giống y như đúc, làm nàng có chút sợ hãi, muốn vươn tay chạm vào, lại bị Yêu Thế Huệ bắt lại, "Thời gian có hạn, đừng lề mề.
"
Yêu Thế Huệ lén lút đưa nàng ra ngoài, nàng không nói với Trịnh Tú, ngay Cẩm vệ quân cũng có người của nàng, nên ít nhiều cũng sẽ giả mù giả điếc.
Trịnh Tú cả quá trình hồi hộp đến không dám lên tiếng, cho đến khi nàng nhét mình vào trong một cái xe ngựa có chút cũ, mới đem thắc mắc ra hỏi, "Ngươi có phải thường xuyên làm những việc này?"
"Ừm.
" Nàng thẳng thắn thừa nhận.
Bánh xe gỗ chuyển động, cỗ xe nhanh chóng rời xa hoàng cung, Trịnh Tú mới quay đầu lại nhìn cung điện lạnh lẽo đang chìm trong sắc chạng vạng, vầng dương ló ra ở đằng đông, sương vẫn chưa tan.
"Chúng ta đi đâu?"
"Không phải nàng nói muốn thăm nhà hay sao?"
Trịnh Tú kinh ngạc nhìn nàng, lời này hình như là từ mấy tháng trước nàng vô tình nói vu vơ, nào ngờ đối phương lại khắc ghi trong đầu.
Trịnh Tú thấy trời đã dần sáng, có những ngôi nhà vẫn đang đóng chặt cửa, lại có những người đang mở cửa chuẩn bị cho gian hàng của mình, ngay từ sáng sớm tinh mơ, mùi khói bếp đã phất phảng bên mũi, tiếng xe ngựa đè lên sỏi đá, vang lên giữa con phố lặng lẳng kia.
Từ nhỏ là tiểu thư chốn khuê mật, lớn lên chẳng mấy khi có cơ hội rời cung, có đi cũng đều là vội vội vàng vàng, không có thời gian nhàn nhà ngắm nhìn cuộc sống thường dân, Trịnh Tú thấy cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc, làm nàng cảm thấy kỳ diệu.
Lúc ánh dương toả lên mọi mái nhà, xuyên thủng qua các tán lá, cũng là lúc Trịnh Tú đang ngẩn ngơ nhìn cánh cửa gỗ đang đóng chặt, hàng chữ đen đậm "phủ Trịnh" vẫn được quét dọn cẩn thận, nàng hồi hộp đến đặt tay lên ngực, cố gắng trấn an cảm xúc, sau đó mới gõ nhẹ lên.
"Người nào?" Âm thanh ở bên trong rất nhanh đã vang lên, sau đó là tiếng bước chân.
Quản gia vừa mở hé cửa, đã kinh hỉ nhìn người trước mặt, vội mở to cửa, "Hoàng, Hoàng Hậu.
"
"Suỵt, mau đi vào.
" Không đợi hắn hành lễ, nàng đã kéo Yêu Thế Huệ nhanh chóng đi vào bên trong, tránh để người ngoài nhìn thấy.
"Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại ở đây?" Trịnh tướng quân nghe tin đã lao ra, đầu tóc hắn còn đang bù xù, mặt còn đang đầy hạt nước mà hoan hỉ chạy ra gặp nàng, "Hơn nữa, sao, sao tỷ lại ăn mặc quê mùa thế này.
"
"Đệ trước đi sửa soạn cho xong đi đã.
" Trịnh Tú bật cười nói.
Đợi Trịnh tướng quân sửa soạn xong, các trưởng lão cũng đã chạy đến, vội vàng hành lễ với nàng, "Bái kiến Hoàng Hậu.
"
"Mau đứng lên đi, ở đây cũng không có ai.
" Trịnh Tú vội đỡ Trịnh thúc thúc dậy.
"Nương nương vì sao lại đột nhiên trở về đây? Thân thể của nương nương không biết đã như thế nào?" Trịnh thúc thúc quan sát nàng một phen, lại liếc ra người phía sau, bởi vì Yêu Thế Huệ đã dùng phép dịch dung, nên hắn lầm tưởng đây là nô tì.
"Đã rất tốt rồi, thúc thúc đừng quá lo lắng.
" Trịnh Tú bị hắn nhắc lại nỗi đau, tim liền nhói lên.
"Nếu tỷ tỷ bị Hoàng thượng khinh nạt, thì đệ quyết sẽ lao đến kinh thành đòi công đạo.
" Trịnh tướng quân lúc này đã sửa soạn xong, liền nổi giận bừng bừng đi đến.
"Lâm Điền, không được nói bậy.
" Trịnh Tú khẽ quát hắn, may mà ở đây không có người lạ.
"Thúc thúc cũng đã nói như thế, đệ đâu có nói bậy.
" Trịnh tướng quân nhíu mày nói, "Hoàng thượng bước đến đây là nhờ Hiển khảo, ngày nay lại vô ơn chèn ép chúng ta.
"
"Trịnh phủ bị chèn ép?" Trịnh Tú kinh ngạc nói.
Trịnh tướng quân nhận ra mình lỡ lời, vội giả ngơ nhìn đi chỗ khác, Trịnh Tú lại vội nhìn sang Trịnh thúc, khẩn cầu nhìn hắn, "Thúc thúc, bệ hạ đã làm gì với chúng ta?"
Trịnh thúc thúc thở dài, thầm mắng đối phương ngốc, "Nương nương, trước ngồi xuống đã.
"
"Hoàng thượng muốn loại bỏ không còn chuyện lạ nữa, có lẽ nương nương cũng rất rõ, chỉ là gần đây bệ hạ liên tiếp làm khó, chỉ cần soi ra lỗi nhỏ là lập tức giáng chức những bào huynh bào đệ của người, thậm chí còn phế cả chức quan, hành động như thế này rất rõ ràng, bệ hạ là đang nhắm đến Trịnh phủ chúng ta a.
" Trịnh thúc thở dài thở ngắn.
"Vì sao những chuyện này không nói rõ cho ta biết?" Trịnh Tú nhíu mày.
"Nương nương trong thời gian này ngọc thể bất an, lại mang long thai, nên chúng thần quả không dám làm người lo lắng, ưu sầu.
"
"Hồ đồ, chuyện lớn như thế, lẽ ra phải nói với bản cung.
" Trịnh Tú có chút tức giận, lớn tiếng nói.
"Tỷ tỷ, thân thể tỷ còn chưa lành hẳn, mau ngồi xuống nghỉ ngơi, đừng nóng giận tổn hại ngọc thể, chuyện này đã có chúng ta giải quyết, xin tỷ đừng lo lắng.
" Trịnh tướng quân vội khuyên nhủ nàng.
"Nhưng, các ngươi định làm thế nào?" Trịnh Tú bắt đầu sốt ruột, nếu hôm nay nàng không xuất cung, thì bọn họ sẽ còn che giấu đến ngày nào.
Câu hỏi này ngược lại làm khó những người ở đây, tất cả đều rơi vào trầm mặc.
"Các hoàng tử đang làm loạn, vì sao Trịnh phủ không thử một lần?"
"Ngươi, nô tì nhà ngươi ăn nói vớ vẩn gì thế?" Trịnh thúc tức giận quát lớn, chỉ vào mặt Yêu Thế Huệ, "Người đâu, đem! "
"Thúc thúc, đem người của ta thì cũng phải để ý ý kiến của ta chứ.
" Trịnh Tú lạnh giọng nói.
"Nương nương, thần thực không dám.
" Trịnh thúc ngạc nhiên, vội nói.
"Ngươi, nói lại lời vừa nãy cho ta nghe.
" Trịnh tướng quân không biết đang nghĩ gì, hứng thú nhìn về phía nàng.
"Nô tì nói, giang sơn mà Hoàng thượng có được ngày hôm nay đều là nhờ công lao của Trịnh phủ, nay có đòi lại cũng chẳng hề vô lý.
" Yêu Thế Huệ cây ngay không sợ chết đứng nói.
Trịnh thúc cùng Trịnh Tú ngỡ ngàng nhìn nàng, Trịnh tướng quân ngược lại lại bật cười lớn, "Hay, nói hay lắm, một đứa nô tì xa lạ còn nhìn rõ hơn cả người đang ngồi trên long ngai kia.
"
"Hồ đồ, thực hồ