"Nguyệt nhi nói, cũng muốn có hài tử?"
Kiến Nguyệt đang nghiên cứu binh pháp, nghe thấy lời nàng nói, còn ngơ ngác một hồi lâu mới quay lại nhìn nàng, "Hơi hơi thôi, em hy vọng sẽ có một gia đình nhỏ với người."
Bạch Tinh không nói gì, chỉ nhìn nàng, ngược lại khiến Kiến Nguyệt tò mò, "Lẽ nào người có cách để chúng ta sinh con?"
Bạch Tinh gật đầu.
Kiến Nguyệt há to miệng, khoa học gian nan lắm mới nghiên cứu ra phương pháp, nữ nhân này lại muốn gì được nấy, híp mắt cười vui vẻ, "Vậy sau này có người nối dõi rồi, sẽ không phải đối mặt với mấy lời phản đối nữa."
"Em thực muốn làm vua?" Bạch Tinh chống cằm nhìn nàng.
"Nếu như bắt buộc, đó là cách duy nhất để em có thể khống chế được cục diện, trực tiếp điều khiển được quân đội." Kiến Nguyệt không do dự nói.
"Vậy khi đó ta làm Hoàng Hậu, hay là bị bỏ vào lãnh cung?" Nàng lười biếng nằm xuống đầu gối Kiến Nguyệt, trêu đùa nói.
Kiến Nguyệt bĩu môi, "Chỉ một vương một hậu, không nạp thêm ai."
"Ai mà biết được, nhỡ Nguyệt nhi thấy người đẹp đẽ hơn ta, lại cũng chán nhan sắc này rồi thì sao?"
"Nếu em nói em yêu người không phải vì nhan sắc thì sao?" Kiến Nguyệt buông quyển sách xuống, nhéo má nàng một cái.
"Hửm? Em nói xem."
"Thái nhi vì sao yêu em, đáp án em cũng như thế."
"Xì, nói không ra chứ gì." Bạch Tinh phì cười, nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia.
Sáng hôm sau, mọi người cũng bắt đầu khởi hành đi về phía Đông Bắc, còn Cửu Vĩ tộc đi sau.
"Trước đây chỉ nghe Xích Quỷ là khu rừng ma quái, không ngờ lại đẹp thế này." Cố Nghiên Hi ngẩng đầu nhìn đại thụ khổng lồ kia, cảm thán không thôi.
"Theo lẽ thường mà nói khả năng một giây sau sẽ có đàn khỉ đột biến xuất hiện bắt cóc chúng ta cũng nên." Yến Thế Huân bổ sung.
"Ngươi hết chuyện để nói à?" Cố Nghiên Hi cạn lời.
"Đó là sự thật, chúng ta đã từng đến Xích Quỷ để tập luyện, hầu như không có một giây nghỉ ngơi nào, tìm thứ ăn không phải có độc thì sẽ là do ma thú giả dạng thành, lúc đó chúng ta dở sống dở chết đấy." Yến Thế Huân nhún vai, "Cũng có lần ta vào đây để kiếm thảo dược, sau đó bị truy đuổi đến thảm thê."
"Thế Huân nên xin đàng hoàng, các nàng sẽ cho đấy." Kiến Nguyệt ở bên cạnh nghe nàng kể đến bị cuốn hút, chẳng trách vì sao phái Cồ Việt đều là những nhân tài, ra là địa điểm tập luyện độc đáo hơn các nơi khác.
"Ở đây còn có những người khác sao?" Khánh Vy đột nhiên hỏi.
Kiến Nguyệt cười gượng, "Có lẽ thế."
"Đi bộ ở trong rừng quả có cảm giác với đi trong thành, tuy có chút mỏi, nhưng lại yên tĩnh, cũng không ngột ngạt." Trịnh Tú nhàn nhã coi như đang đi dạo, còn có tâm trạng ngắm hoa, hoàn toàn đem nơi này như ngự hoa viên.
Đoàn người ung dung mà đi, hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
...
Trường An phái, thành Trường An.
"Nghệ Anh trở về rồi à?"
Lam Phương Linh nhìn người ở trước mắt kia, rõ ràng lúc mới đến còn tràn đầy nhiệt huyết, sức sống, nhưng sau đó ngày càng ít nói, cũng bắt đầu khép mình lại, gương mặt hay tươi cười giờ đây trông thật vô cảm, cứ như biến thành người khác vậy.
Bà không nói rõ đây liệu có phải là sự trưởng thành hay không.
"Nghệ Anh để sư phụ lo lắng rồi." Tú Nghệ Anh gật nhẹ đầu, ngữ khí không có chút cảm xúc nào.
"Ừm, nếu đã trở về thì tiếp tục tập luyện thôi." Lam Phương Linh nói xong, cũng xoay người rời đi.
Tú Nghệ Anh vội vã ra bên ngoài, nàng đi đến đâu, mọi ánh mắt đều đổ dồn đến đấy, lời bàn tán lại xuất hiện, nhưng lần này nàng không bận tâm, mà đi thẳng đến Thái Hoà điện.
"Sư tỷ, nơi đây chỉ có các đệ tử của chưởng môn mới có thể vào." Một đệ tử vội chặn cửa nàng lại.
"Ta có chuyện cần tìm chưởng môn, đừng làm chậm trễ chuyện, tam giới sụp đổ ngươi có gánh được không?" Tú Nghệ Anh lạnh lùng nói, làm cho đối phương sững sờ.
"Sư tỷ, người đợi ta đến thông báo cho chưởng môn một tiếng." Hắn nói xong, liền xoay người vội vàng chạy vào, Tú Nghệ Anh không đợi hắn, mà thản nhiên tiến vào.
"Sư phụ, có người nói có chuyện quan trọng cần tìm người." Đệ tử vừa nói xong, y liền ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, thấy nàng đang đứng ở đó, sắc mặt vô cảm đến y cũng có chút ngạc nhiên.
"Ngươi có chuyện gì?" Văn Quân để đệ tử lui xuống, mời nàng ngồi.
"Đệ tử nghe, chưởng môn là Sát Ma Đế Quân, có nghĩa là người lấy diệt trừ yêu ma làm chính?" Tú Nghệ Anh ngồi xuống, không nóng không lạnh hỏi y.
Đế Quân nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng, "Đúng, vì sao lại hỏi chuyện này?"
"Người đang truy tìm Ma Đế?"
"Phải, chuyện này có liên quan gì đến ngươi."
Tú Nghệ Anh cười lạnh một tiếng, nhìn chén trà trong tay mình, "Nghệ Anh cũng sống ở thế gian này, thấy mình hưởng phúc của Thánh Thượng và thiên giới, nên càng phải sống trách nhiệm một chút, vì thế cũng muốn làm một việc gì nho nhỏ cho người.
Nếu Đế Quân bệ hạ có thời gian, xin hãy kiên nhẫn nghe Nghệ Anh trình bày."
Đế Quân có chút nghi hoặc, nhưng vẫn phải chấp nhận mà gật đầu, mặc dù bản thân không có kiên nhẫn, "Ngươi nói đi."
Tú Nghệ Anh thấy y thậm chí còn không thể ngồi yên đợi mình nói hết, nở nụ cười nhạt, "Đệ tử nghĩ là đệ tử biết tung tích của Ma Đế."
Điều nàng nói nằm ngoài dự đoán của Đế Quân, y nghi ngờ nhìn về phía nàng, nhướng mày nói, "Ngươi nói xem, Ma Đế đang ở đâu?"
Tú Nghệ Anh thấy y không tin lời mình, cũng đúng, y tìm kiếm hơn nghìn năm nay, cho cả thiên giới tìm cũng không ra, "Nếu Ma Đế đã từng đứng trước mặt người, liệu người có tin không?"
Đế Quân cau màu, "Ý ngươi là sao?"
"Ma Đế từng đứng trước mặt người, thậm chí còn tỏ thái độ coi thường, lẽ nào Đế Quân thực đã quên?" Tú Nghệ Anh ra vẻ thần bí nói.
Đế Quân khó hiểu, bắt đầu có chút bực bội, mất kiên nhẫn nói, "Nếu ngươi đến đây chỉ để ra vẻ bí bí hiểm hiểm, thì không bằng trở về chuyên chú luyện tập đi, đừng làm lãng phí thời gian của ta." Nói xong, phất tay áo lạnh lùng rời đi.
Tú Nghệ Anh nhìn y đi xa dần, cũng không thất vọng, chỉ nhấp nhẹ ngụm trà, gương mặt vô cảm kia bỗng nở một nụ cười vô cảm, "Người không nghĩ tại sao khi Bạch trưởng lão bị ám sát, người lại không phát giác ra sao?"
Đế Quân vốn đã cách nàng một khoảng xa, nhưng vẫn nghe rõ lời này, lập tức dừng bước chân lại, kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng.
"Đột nhiên nhắm đến Trường An phái không thù không oán, lẽ nào không phải là đang khiêu khích người?" Nàng nói xong, xoay người rời đi, để y ở lại ngẩn người.
Đế Quân cả tối hôm đó bị lời nói của nàng làm nhiễm loạn suy nghĩ, y cố gắng quên nó đi để tập trung đi vào thiền, nhưng đều vô ích, đi một vòng vẫn là trở về cuộc hội thoại kì lạ sáng nay.
Nguyễn Dũng vốn còn định trở về nghỉ ngơi, lại thấy có một đồ đệ đến báo tin, ông kinh ngạc mà vội vàng rời khỏi thư phòng, không biết là đang chạy đi đâu đó, khiến những người khác hiếu kỳ, chưa ai nhìn thấy hắn gấp gáp thế này.
"Chưởng môn cho triệu kiến?" Nguyễn Dũng chạy thẳng đến Thái Hoà điện, thấy y đang nhắm mắt thiền, không biết nên quấy rầy hay không, nhưng chờ một hồi lâu không thấy động tĩnh gì mới thấp thỏm lên tiếng.
"Ngươi trước đây là sư phụ của Cửu công chúa Cửu Vĩ?" Đế Quân không mở mắt, chỉ chậm rãi nói.
"Vâng, đúng là như thế." Nguyễn Dũng vội nói, trong lòng lại thấy bồn chồn, đột nhiên hỏi chuyện này, chắc chắn là không phải chuyện gì tốt đẹp.
"Ta nhớ không lầm, nàng ấy có hai con linh thú."
"Quả là như thế."
Đế Quân chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào người đang thấp thỏm không yên kia, "Ngươi nói cho ta biết, trường hợp nào khiến ngươi không thể cảm nhận được linh lực của người khác?"
...
Thiên Cung Thành, Thiên giới.
Tiếng xì xầm ở khắp điện đường, đều là những vị thần quan ăn mặc sặc sỡ, già có trẻ có, nam có nữ có, người tướng mạo hung dữ, người lại trông hiền từ, nhìn chung, mỗi thần một vẻ, nhưng lúc này đây lại đang cùng xôn xao một đề tài.
"Ma Đế thật sự hồi sinh rồi?"
"Trước đây chẳng phải có tin đồn Ma Đế tái xuất rồi sao, nhưng mà sau sự việc ở Trường An phái thì không còn động tĩnh gì nữa."
"Nghe nói đã giả dạng thành linh vật của Cửu công chúa Cửu Vĩ, hừ, biết ngay là bọn Cửu Vĩ tộc chẳng có gì tốt đẹp mà, nói không chừng sắc đẹp của chúng là do câu kết với Ma Đế."
"Ngươi đừng nói bậy, có biết Yêu Đế năm xưa —"
"Đế Quân giáng thế!"
Nghe thấy câu này, không ai nói chuyện nữa, ai trở về vị trí của người nấy, xếp thành một hàng dày, nhìn thấy Đế Quân uy vũ oai phong, vẻ đẹp khó sánh, tất cả thần quan đều cúi đầu.
"Chuyện Ma Đế, hẳn là các khanh đều nghe thấy rồi?" Đế Quân mở miệng, giọng nói vang đi tám phương, lại trầm thấp êm ái dễ chịu.
"Chúng thần đã nghe rõ rồi."
"Vậy có ai dám đi xác minh sự thật?"
Cả điện đường rơi vào im lặng, đến nỗi mây cũng không dám trôi, ai nấy cũng cúi gằm mặt, trong lòng thấp thỏm sợ bị điểm danh.
Đế Quân nhìn bọn họ, nhíu nhíu ấn đường, cũng không thể trách những thần quan này, đối đầu với Ma Đế khác gì đang đứng trước mặt Thánh Thượng ăn nói bậy bạ, đều là chuyện không ai dám.
"Nếu như thế, quân sẽ đích thân chinh chiến."
Các thần quan kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Đế Quân, nhưng không ai dám ngăn cản, bởi vì ngoại trừ Đế Quân dám tuyên bố truy tìm Ma Đế, diệt trừ phòng hậu hoạ thì chẳng ai dám nói.
"Đế Quân, vi thần nguyện đi cùng quân." Trấn Thiên tướng quân bước ra, làm các thần quan cảm thán mà cũng không ngạc nhiên lắm, dẫu sao hắn là một trong thần tướng trung thành với Đế Quân.
"Vi thần cũng xin phép chinh chiến cùng quân." Thiên Lôi cũng bước ra.
"Được."
...
Kiến Nguyệt đi vài ngày, dưới sự trợ giúp của Bạch Tinh, nàng đã đến Đông Hải.
Ban đầu nàng cho rằng đây là quốc đảo, hoá ra vẫn có một phần lãnh thổ ở lục địa, phần còn lại nằm ở biển đảo.
"Qua con sông này, chúng ta sẽ đặt chân đến Đông Hải." Khúc Huy nói.
Các nàng vì tránh bị quan binh kiểm tra thân phận, nên lựa chọn đi đường rừng, hơn nữa nàng là đi đến tìm Cửu Vĩ tộc, không phải là đến thăm quan.
"Sư tỷ, ở Trường An có tin tức gì không?" Kiến Nguyệt quay sang hỏi Cố Nghiên Hi.
"Ta nghe nói Tú Nghệ Anh trở về Trường An phái."
"Nàng ấy lẽ nào không tiếp nhận vị trí chưởng môn Lạc Phong phái như phụ thân mong muốn sao?" Kiến Nguyệt ngạc nhiên.
Cố Nghiên Hi lắc đầu, "Ta cũng không rõ.".
Truyện Linh Dị
Kiến Nguyệt rơi vào trầm tư, nếu xét theo cảm xúc của đại đa số mà nói, đương nhiên sẽ lựa chọn bênh vực người thân của mình mà hận thù đối phương, nhưng nếu dùng lý trí để nghĩ thì sẽ hiểu rõ ra, là do người ấy tự chuốc hoạ vào thân.
Có điều Kiến Nguyệt không dám chắc đối phương sẽ tỉnh táo trong lúc tuyệt vọng.
"Đừng lo, chuyện này dù sao cũng không liên quan đến ngươi, nàng sẽ không trách ngươi." Cô an ủi.
"Cũng đúng." Kiến Nguyệt gật đầu.
"Nàng ta từng hâm mộ ngươi đấy, ngươi có biết không?" Bạch Tinh đột nhiên lên tiếng, tuy không nói rõ với ai, nhưng có người tự giác hiểu.
Mặc Lâm nhíu mày, "Thuộc hạ tuyệt sẽ không để đối phương tổn hại đến phu nhân và đại nhân."
Mặc Lâm đương nhiên biết Tú Nghệ Anh từng có cảm tình với mình, điều đó quá rõ ràng rồi.
Nhưng y vô cảm với nàng, cho dù thế gian cảm thấy đây là chuyện tình có bao nhiêu đẹp, nhưng người đã vô tâm thì chỉ thấy phiền.
Bạch Tinh đứng ở đầu thuyền, mím môi suy nghĩ, Kiến Nguyệt nhìn bóng lưng của nàng, cũng đi đến, vòng tay ôm từ sau lưng, "Nghĩ gì thế?"
"Trong thời gian này em phải cẩn thận, không được rời khỏi tầm mắt ta, có hiểu không?" Bạch Tinh nắm lấy tay nàng.
"Hiểu, người đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu." Kiến Nguyệt gật đầu.
"Có chuyện gì xảy ra sao? Vì sao thần sắc của các ngươi đều ngưng trọng thế?" Khương Húc Nguyệt không kìm được thắc mắc, nàng không có mặt ở Trường An phái khi đó, nên đương nhiên không quá hiểu chuyện gì.
Cố Nghiên Hi cũng chỉ hiểu sơ sơ, dẫu sao cô là người ngoài cuộc.
"Không việc gì, có lẽ nơi này có quá nhiều thù hận, nên khiến cho chúng ta cảm thấy áp lực." Kiến Nguyệt lắc đầu.
Đoàn người cập bến, lại tiếp tục đi sâu vào trong rừng, đột nhiên thấy bầu trời tối xầm xì lại, tiếng sét như tiếng hét kinh động đến những người ở dưới.
"Đông Hải thường xuyên có mưa bão, các ngươi mau chuẩn bị cắm trại đi, chúng ta e là không thể tránh né được cơn bão này đâu." Bạch Tinh ngẩng đầu nhìn thời tiết.
"Được, chúng ta chia ra, tại hạ đi nhặt củi khô." Khúc Huy nhìn Mặc Lâm, cả hai lập tức gật đầu.
"Để chúng ta dựng trại." Những người còn lại lập tức bắt tay vào việc, hành động nhanh lẹ, một giây cũng không muốn lãng phí.
Kiến Nguyệt cũng chạy đến giúp các nàng tất bận chuẩn bị, vì người đông, nên có lẽ phải nhanh chóng dựng được ít nhất ba cái trại, nàng cảm giác cơn mưa này sẽ rất lớn, vì trông đám nây nặng trịch như túi nước sắp vỡ.
Bạch Tinh vốn đang định giúp nàng, nhưng đột nhiên ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn lên trời, "Quả nhiên là như ta nghĩ."
Đoàng.
Đột nhiên có tiếng sét đánh ngang qua, tiếng sầm rền như xé rách trời.
Kiến Nguyệt định hỏi nàng có chuyện gì, nào ngờ Bạch Tinh vươn đầu ngón tay chỉ thẳng vào các nàng, tựa như có một luồng khí nặng nề kéo đến, đẩy toàn bộ những người chưa hiểu chuyện gì văng ra xa.
Kiến Nguyệt chỉ có thể nhìn Bạch Tinh nhìn mình, ngay sau đó một cơn sét đánh thẳng vào nàng ấy, nàng nhanh chóng hiểu ra chuyện gì.
"Thái nhi." Nàng bất lực hét lên, cảm giác mình bay đi ngày càng xa, nhưng không thể dừng lại được, nước mắt lập tức tuôn trào ra.
Mặc Lâm có dự cảm bất lành, vội lao đến đỡ lấy nàng, y nhìn thấy vách núi ở phía trước thì vội ôm chặt nàng, "Phu nhân cẩn thận."
Đoàn người ngã lăn xuống vách núi, Mặc Lâm bọc nàng lại, không để đối phương bị thương.
"A, chuyện gì thế?" Cố Nghiên Hi vất vả mới lấy lại thăng bằng, nhưng lăn từ trên núi xuống, cánh tay cũng đã xuất hiện vết rách da.
"Nghiên Hi, không sao chứ?" Yến Thế Huân vội chạy đến đỡ nàng dậy.
"Thế Huệ, ngươi không việc gì chứ?" Trịnh Tú vì được Yêu Thế Huệ ôm, nên không có việc gì, ngược lại y phục trên người đối phương có vài vết rách.
"Mau cứu Thái nhi!"
Các nàng còn đang khó khăn đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng hét lớn, kinh ngạc quay đầu nhìn về, thấy Kiến Nguyệt đang kích động mà muốn chạy đi, lại bị Mặc Lâm giữ lại, gương mặt nàng đều đẫm nước mắt.
"Phu, phu nhân, xin người bình tĩnh.
Đại nhân nhất định sẽ bình an vô sự." Mặc Lâm chật vật giữ nàng lại, thấy người này đã không giống trước đây yếu ớt, mà y lại không dám dùng lực.
"Nữ lang, bình tĩnh lại, nàng là Ma Đế, hẳn sẽ không có việc gì đâu." Khúc Huy tuy không hiểu gì, nhưng cũng đến an ủi, hắn so với những người ở đây bị tổn thương nhiều nhất, vì bản thân chỉ là người bình thường tập võ, không giống các nàng có pháp lực.
Kiến Nguyệt bị mọi người giữ lại không cho đi, bất lực mà ngẩng đầu lên trời, nhìn đám mây mù mịt kia, nước mưa lạnh như băng tựa thác đổ xuống, dội thẳng lên đầu, cảm giác bất lực ùa quanh người.
"Thái Bạch Tinh, người đã nói sẽ không bỏ em ở lại một mình!" Nàng đau đớn hét lên, sau đó cũng ngã khuỵu xuống.
Tất cả những người ở đây đều không hiểu chuyện gì, bởi vì chỉ mình Kiến Nguyệt là được biết trước.
Rằng một ngày nào đó Bạch Tinh sẽ biết mất khỏi thế