Dương Quyền lần này đích thân đến tìm Khương Húc Nguyệt, đúng lúc thấy nàng đang cùng Kiến Nguyệt bàn bạc nên vội vàng hành lễ.
"Dương tướng quân có chuyện gì thế?" Kiến Nguyệt gật đầu, bảo hắn có thể đứng lên.
"Bẩm điện hạ, quân chủ lực là quân Đông Hải sẽ sớm tấn công đến đây, nên Dương Quyền muốn đến hỏi ý kiến của Khương quân sư." Dương Quyền thành thực đáp.
Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười, "Không biết Húc Nguyệt đã có kế?"
Khương Húc Nguyệt gật nhẹ đầu, từ tốn nói, "Húc Nguyệt cho rằng, không chỉ quân Đông Hải mà các quân khác sẽ chia ra các đường để đánh, vì thế chúng ta đang gặp bất lợi về lực lượng."
"Vậy phải làm sao?" Dương Quyền vội nói.
"Quân Đông Hải lâu nay giỏi về thủy chiến, lại từng có kinh nghiệm đối phó với Cửu Vĩ nên rất rõ lối đánh của chúng ta, lần này nhất định sẽ chọn đường thuỷ mà Cửu Vĩ yếu nhất mà đi, đây là việc đáng lo nhất.
Còn về đám quân tách lẻ kia, chúng ta lại có cách riêng."
"Quân sư cứ nói."
"Chúng là trường trận, ta là đoản binh.
Kế của binh pháp có đoản binh chế trường trận.
Dương tướng quân ra trận lâu năm cũng biết, địch đến càng nhanh như gió thì càng dễ chế ngự, nhưng địch chậm chạp như tằm ăn thì phải dùng tướng giỏi biết tuỳ thời tạo thế.
Mục tiêu của chúng là thành Long An mà chúng ta đang lấy làm căn cứ, nên các quân doanh khác bị coi nhẹ, vì thế chúng ta rút sang quân doanh phụ, để làm kế vườn không nhà trống, cứ để chúng chiếm được thành, nhưng sau một thời gian dài khác hỗn loạn với nhau."
Dương Quyền kinh ngạc, nhưng hắn sớm đã khâm phục nàng, cũng sẽ không bởi vì thấy nàng là nữ tử mà tỏ ra khinh thường, ngẫm lại cũng thấy đúng nên hắn không nghi ngờ hay do dự gì nhiều mà lập tức bắt tay triển khai thực hiện kế sách này, đưa toàn bộ quân sang các làng mạc nhỏ lẻ.
"Húc Nguyệt quả là đa tài, để Dương Đại tướng quân nể phục không thôi." Kiến Nguyệt cười nói.
"Vậy thì phải kể công chúa hiểu lòng người để mượn uy của Dương tướng quân." Khương Húc Nguyệt khẽ cười.
Kiến Nguyệt ra ngoài doanh trại, đúng lúc gặp Hồ Vương đang dặn dò quân lính, "Bảo vệ lương thực và vũ khí cẩn thận, đừng để chuột vào cắn phá.
Kẻ nào canh gác mà để mất lương thì cả đội đều bị phạt, nhớ chưa."
"Tuân mệnh."
"Phụ vương."
Hồ Vương quay sang nhìn nàng, cười mỉm, "Cửu nhi có chuyện gì sao?"
"Không có, nữ nhi chỉ muốn cùng trò chuyện cùng phụ vương đôi câu." Nàng cười đáp lại, theo những gì nàng biết thì Yêu Kiến Nguyệt được Hồ Vương yêu chiều nhưng lại rất ít khi trò chuyện cùng ông.
Vì để an ủi nỗi lòng làm phụ thân của ông và thương cảm cho việc thực ra nữ nhi sớm đã mất, nàng muốn mượn thân phận này để kéo gần khoảng cách giữa hai phụ tử.
Thêm việc ông chuẩn bị đi sang quân doanh khác nên hai người không còn có mấy cơ hội gặp nhau nữa, muốn thì cũng phải đợi trận chiến chưa rõ ngày kết thúc này chấm dứt.
Quả nhiên Hồ Vương sửng sốt trước lời của nàng, ông cố gắng kìm nén niềm vui của mình nhưng khuôn mặt trông vẫn rạng rỡ hơn hẳn.
Hồ Vương đưa tay vuốt râu, "Cửu nhi muốn nói chuyện gì?"
"Cửu nhi muốn nghe phụ vương kể chuyện năm xưa của người và từ mẫu."
Hồ Vương nghe thế thì bật cười, "Chuyện có gì đâu mà phải kể."
"Nữ nhi tò mò muốn biết mà.
Hai người làm sao gặp nhau rồi yêu nhau?"
"Cửu nhi biết đấy, họ loài cáo chúng ta thực ra chỉ có nhất phu nhất thê mà thôi, mà phụ vương cũng rất thích điều này.
Năm xưa từ mẫu của Cửu nhi cũng là tiểu thư gia cát nổi khắp thành đó chứ, phụ vương hồi đó mới là thiếu niên ham chơi trốn tổ phụ của Cửu nhi giả dạng làm thường dân vào trong thành, còn cùng đám thanh niên lêu lổng đánh nhau rồi đi săn gà săn thỏ.
Có lần phụ vương cùng đồng bọn đi đánh nhau với bọn lớn tuổi hơn đến sứt đầu mẻ trán, khi đó nàng đi ngang qua đã giúp phụ vương trị thương, thế là phụ vương mê luôn."
Nàng khẽ cười, "Hẳn là khi đó từ mẫu là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ nhỉ." Phải có dung nhan khuynh thành khuynh quốc của Yêu Nhã Trí thì mới sinh ra được Yêu Kiến Nguyệt sau này.
"Tất nhiên rồi, lúc từ mẫu còn trẻ cũng như Cửu nhi kiều diễm vậy, nhưng nàng giống như Uyển nhi dịu dàng thục nữ cơ.
Hồi đó có nhiều thế gia công tử theo đuổi nàng lắm, mà phụ vương thì không thể để lộ thân phận nên quyết sống mái với bọn chúng.
Hôm thì phụ vương trèo tường đem hoa tặng nàng, có lúc thì ném thư tình vào vườn nhà nàng, rồi ban đêm lẻn ra ngoài trèo lên nóc nhà hát, đôi khi còn bị nhạc phụ nhạc mẫu bắt quả tang."
"Thế khi nào từ mẫu phải lòng phụ vương?"
Hồ Vương chớp chớp mắt, "Mới ban đầu nàng không để ý tới phụ vương đâu, nàng nói phụ vương quá trẻ con, thế là từ đó phụ vương thay đổi tập tành để ra dáng người lớn hơn.
Phụ vương còn giả làm bốc vác hay nông dân rồi đem tiền mình kiếm được tặng nàng, từ đó nàng mới chú ý tới phụ vương."
"Xem ra cũng là cái duyên nhỉ, thời đó có bao nhiêu công tử nhà giàu theo đuổi từ mẫu mà."
"Chắc do dáng vẻ bảnh bao của phụ vương đó." Ông nhe răng cười đắc chí.
Kiến Nguyệt cũng phì cười, nàng không thể chối cãi sự thật này, Hồ Vương trông rất điển trai, hơn nữa còn mang vẻ bụi bặm phong trần, chắc tại do năm xưa hay đi đánh nhau với bọn lưu manh nên ra dáng hơn so với các công tử da thịt trắng nõn, bị hù một cái là cuống quýt cả lên.
"Phụ vương nói Cửu Vĩ chúng ta ban đầu là nhất phu nhất thê, vì sao lại đổi rồi?"
"Bởi vì học theo con người, năm xưa chúng ta chịu theo pháp luật của Kinh Bắc, mà luật của Kinh Bắc cho cưới nhiều vợ mà." Ông thở dài, xem ra ông vẫn bận tâm về việc phải cưới Bùi Quý phi do ép buộc.
"Từ mẫu thật may mắn khi có phụ vương." Nàng mỉm cười.
"Thế còn Cửu nhi? Cửu nhi với nàng là sao? Mà nàng đâu rồi?"
Nàng cụp mắt, "Nàng bận chút việc, phải đi xa.
Nhưng nàng sẽ về nhanh thôi, nàng đã dặn Cửu nhi đợi nàng mà."
"Phụ vương không muốn thấy Cửu nhi chịu thiệt đâu, thế gian không thiếu người tốt.
Cho dù đó là ai thì ta cũng không nỡ để Cửu nhi buồn."
"Phụ vương yên tâm, nàng sẽ không phụ nữ nhi."
"Ta mong là thế."
Kiến Nguyệt nhìn về phía trước, nàng để gió cát tạt vào da thịt nõn nà như ánh trăng trắng của mình, "Phụ vương."
"Ừm?"
"Phụ vương có nghĩ, Ẩn Thần Duật muốn tấn công chúng ta vì một lý do khác chứ không đơn giản là chỉ hận thù không?"
"Ý Cửu nhi là sao?"
"Nữ nhi cảm thấy...!bỏ ra nhiều công sức và mạng người như thế chỉ để tấn công một bộ tộc nhỏ nhoi như chúng ta hòng trả mối thù năm xưa, trên đời này có vị vua nào mất trí và máu lạnh đến thế sao?"
"Ừm..." Ông chỉ đáp một tiếng, không công nhận giả thuyết của nàng nhưng cũng không phản bác.
Một tháng sau, khi mà quân Cửu Vĩ đến đã di tản ra các nơi khác, đoàn quân Đông Hải cùng các nước mới đặt chân đến vong quốc, mục tiêu của chúng đều là thành Long An, nơi được coi là đầu não của căn cứ, ngoài ra còn có đô thành Cửu Vĩ ở phương Bắc xa xôi kia.
"Từ đây đến thành Cửu Vĩ lại xa xôi, có lẽ phải mất hai tháng, chi bằng chúng ta tổng tiến công thành Long An để tóm đầu Hồ Vương, cả Cửu Vĩ Quốc tự khắc thuộc về chúng ta."
"Chúng ta dẫn bốn vạn quân đi đường thuỷ để chặn hậu, các ngươi chia ra làm các phía mà bao vây lấy thành Long An." Đô đốc Đông Hải nói.
"Đi đường thuỷ chí ít mất một tháng mới đến nơi, nhỡ chúng bỏ chạy thì sao?" Tướng quân nước Đại vội nói.
"Các ngươi đừng vội vàng, dục tốc bất đạt từ đây mà ra, chúng ta cứ để chúng căng thẳng đến suy nhược tinh thần dẫn đến sinh bệnh mà làm." Tướng quân Đông Hải nói.
Tướng quân nước Đại trở về, thấy Phùng Tượng đang đợi mình.
"Trận này đánh như ăn kẹo, chúng ta e là khó lập công.
Vương Sơn có công tố cáo quân Nam Lâu định đánh lẻ, quân Cơ đại phá Dung Châu mà bắt sống Phạm tướng quân của chúng, quân Vinh lại có công bắt sống năm trăm quân Cửu Vĩ, nếu tướng quân không làm gì, e là tay không về nước."
Tướng quân nước Đại nghe thế, càng trở nên sốt ruột, "Vậy chúng ta phải làm gì, nhỡ như giống quân Nghiêm tự ý đi đánh thì hỏng."
"Vậy thì chúng ta phải ngăn bọn chúng lập công."
Tướng quân nước Đại nghe thế, mắt khẽ đảo, sau đó bật cười, "Vì sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, ha ha."
Khương Húc Nguyệt cùng Giang Hạo thảo luận, tiện đánh dấu lại những vùng đất quan trọng mà đem ghi nhớ, kẻo có ngày dùng đến.
Chợp giọng Kiến Nguyệt ở bên ngoài vọng vào trong lều, "Hình như vừa nãy có sao băng ngang qua."
Khương Húc Nguyệt nghe thế, liền dừng tay lại, khiến Giang Hạo nghi hoặc, "Quân sư, có chuyện gì xảy ra sao?"
Khương Húc Nguyệt quay sang nhìn hắn, gấp gáp nói, "Ngươi trước đây là Minh Vương, so với ta càng thông tường thiên văn, lại biết xem quẻ dương âm, vì thế xem giúp ta sao băng vừa nãy là điềm gì?"
Giang Hạo liền nghiêm túc lấy quẻ ra bói, rất nhanh đã có kết quả khiến hắn kinh ngạc, lại ngẩng đầu nhìn hướng sao rơi vừa nãy, "Là quẻ đại hung, sao băng rơi là báo hiệu sắp có một vương gặp nạn, không biết là vương của nước nào."
Khương Húc Nguyệt nghe thế, lòng càng hốt hoảng, khiến Kiến Nguyệt nghi hoặc, "Húc Nguyệt, ngươi lẽ nào biết chuyện gì rồi?"
"Công chúa, chúng ta mau viết thư đến Lục tướng quân đang hộ tống Hồ Vương đề phòng kẻ gian."
"Kẻ...!gian?"
Đại quân của Cửu Vĩ tách ra, mọi người đều cho rằng Hồ Vương đi cùng Dương đại tướng quân là điều quá dễ đoán, nên âm thầm đánh tráo xe ngựa để đưa ông đến quân doanh của Lục tướng quân, chuyện vốn còn như thế thuận lợi.
Nhưng lại không ngờ trong quân doanh có quân hai mang mà đến báo tin cho quân Vinh với chiến tích lừng lẫy kia.
"Cô nương nói thật sao?" Tướng quân nước Vinh nghi hoặc.
"Tiểu nữ nếu như nói dối, nguyện theo quân pháp mà xử chết."
Tướng quân nghe thế, liền ban thưởng cho đối phương, đồng thời giữ lại làm khách quý.
"Chúng ta làm sao lấy được đầu của Hồ Vương?" Tướng quân nước Vinh họp các tướng quân, mưu sĩ cùng lại bàn kế.
"Cho Sách Thư và Sách Cường là bào đệ của Sách phó tướng đến giả vờ hàng, trà trộn vào quân doanh của chúng mà tấn công."
"Được, rất hợp lòng ta." Tướng quân nước Vinh gật đầu hài lòng.
Vì thế hai tên họ Sách kia nhân lúc đêm muộn chạy đến doanh trại của Lục tướng quân.
Lục Tuấn nghi hoặc cho gọi vào tra hỏi bọn hắn.
"Quân Vinh đối xử với chúng ta tệ bạc, hơn nữa chúng ta lại cùng Cửu Vĩ tộc không thù không oán, nay bị ép đi tham chiến, nên chúng ta không can tâm, đến cầu xin Lục tướng quân tha cho một mạng." Bọn hắn khóc nức nở kể khổ như đứa trẻ, còn vạch vết thương do đòn roi để lại cho mọi người xem, trông đáng thương vô cùng.
Lục tướng quân nghe thế liền mừng rỡ, cho quân y đến bôi thuốc, rồi còn cho ăn uống đàng hoàng, thậm chí để bọn hắn được ngủ nghỉ tử tế, đối xử hết sức nhân từ.
Lúc hắn nhận được thư của Khương Húc Nguyệt, cho rằng nàng đa nghi, tuy có thận trọng hơn nhưng cũng hơn một chút mà thôi.
Một hôm, một tên lính gọi một thị nữ đến, "Ngươi, mang cơm vào cho hai tên họ Sách kia."
Thị nữ thành thật bưng cơm đến cho bọn hắn, lại nhận được mẩu thư, liền nở nụ cười.
Tối hôm đó, thị nữ nhân lúc không ai để ý, liền hạ thuốc mê vào trong nồi canh cho quân ăn, giác quan của Cửu Vĩ tộc có thể phát hiện ra rất nhiều độc mà phàm nhân không nhìn ra, thế nhưng thị nữ này đã quá hiểu rõ Cửu Vĩ tộc nên chọn loại độc hiếm không hề có màu hay mùi gì lạ, nên căn bản không ai đề phòng mà cứ ung dung ăn uống.
Tối đến, Kiến Nguyệt vội vàng chạy suốt cả ngày đưa quân đến cứu viện phòng chuyện bị đánh lén, lúc nàng sắp tới nơi thì đã thấy quân doanh từ xa đã bốc khói đen, Kiến Nguyệt hốt hoảng không thôi, bỏ ngựa hoá thành Cửu Vĩ mà chạy đến.
Khi nàng dẫn quân đến nơi cũng là lúc quân Cửu Vĩ đang yếu ớt kháng cự lại quân Vinh, bởi vì quân bị đánh lén còn bị đầu độc nên giờ sức rất kém, bọn nước Vinh thấy cứu viện đến liền tá hoả mà rút quân.
Nhưng Kiến Nguyệt không đuổi theo chúng mà lại chạy một mạch đến thẳng trại của Hồ Vương, "Phụ vương, người ở đâu?" Nàng vén lều lên thì hắn đang bị trói lại, miệng bị bịp chặt, hai mắt mở to mà kinh hãi nhìn nàng, còn không ngừng lắc đầu ra hiệu, "Ưm, ưm ưm!"
"Phụ vương!" Kiến Nguyệt kinh hãi, vội chạy đến cởi trói cho hắn.
"Nữ lang cẩn thận!" Khúc Huy nhìn thấy có bóng đen ẩn mình từ góc khuất lao về phía Kiến Nguyệt, tay còn cầm sẵn kiếm, hắn vội hét lớn.
Kiến Nguyệt bị tiếng hét của hắn làm cho giật mình, lúc này nàng mới nhận ra trong phòng còn có người khác, thấy có người đến liền nhanh tay rút Tiểu Bạc đến chống đỡ lại thanh gươm sắc của đối phương, ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt thích khách làm nàng sửng sốt, "Ngươi vẫn chưa chết?"
Khúc Huy định tấn công nàng ta, đột nhiên có thứ gì đó quấn lấy chân, kéo hắn ngã xuống, lúc này mới phát hiện ra một đám quân phản loạn đến cứu viện.
"Thì ra một lũ các ngươi làm phản." Kiến Nguyệt tức giận nói, gân xanh đều hằn lên trán.
Là nàng chủ quan rồi, nàng đã quên mất kẻ này.
A Cẩm lạnh lùng nhìn nàng, tay đung đưa thanh kiếm, "Không ngờ thu được mẻ cá lớn, bắt được Hồ Vương mà còn có Cửu công chúa đến nộp mạng, tốt lắm, chúng ta thanh toán thù cũ ở ngay đây luôn."
"Đồ phản bội! Tổ tiên ngươi nhất định sẽ