Những ngày tiếp theo hai người cũng chỉ nghiêm túc tập luyện, dường như mối quan hệ của cả hai trở nên phai nhạt, dường như ý tứ của lẫn nhau ngày càng nồng đậm.
"Hôm nay không tập sao?" Kiến Nguyệt thấy hướng đi của Bạch Tinh không giống thường ngày, liền đoán ra.
"Chúng ta đã đáp ứng hắn, sẽ giúp hắn." Bạch Tinh nhẹ nhàng nói, mấy ngày gần đây, đây là lần đầu tiên Kiến Nguyệt mở lời trước, ban đầu nàng còn không hiểu nàng vì sao lại thay đổi thái độ, dần dần cũng bắt đầu ngộ ra.
Nơi các nàng đang đến chính là trà quán lần trước, thấy Vệ Hoàng tựa như yêu tinh đang uốn éo lấy tay cầm quạt phe phẩy, cô thấy các nàng đến, vội vàng bỏ quạt xuống, đung đưa lắc hông đi ra, "Ai da, cơn gió nào đưa Bạch đại nhân đến đây?"
"Chắc là gió độc." Bạch Tinh lạnh nhạt nói, không buồn giấu sự chán ghét.
Vệ Hoàng ôm lấy ngực mình, ra vẻ đau lòng.
Bạch Tinh cười lạnh, tiếp tục nói, "Ta nghe, Vệ lão bản có hẳn một đội ngũ chuyên để tung tin và nắm bắt tung tích nhanh nhất thành Giao Chỉ, có đúng không?"
"Chẳng giấu gì đại nhân, đúng là thế." Vệ Hoàng trưng ra nụ cười quyến rũ, tưởng chuyện gì, sở trường của cô là tán dốc buôn chuyện, cô mở trà quán cũng chỉ nghe mấy chuyện giang hồ, Vệ Hoàng chỉ sợ không có chuyện gì, chứ nào sẽ từ chối mình nhiều chuyện.
Bạch Tinh gật đầu, "Ta muốn gặp họ." Lại quay về phía Kiến Nguyệt, "Ngươi ở đây đợi ta hay đi cùng."
"Ở đây." Kiến Nguyệt giả vờ lơ đãng nói, tận lực kéo khoảng cách với Bạch Tinh, để nàng đi ra sau nhà một mình.
Mà những khung cảnh này, đều bị Vệ Hoàng liếc ngang liếc dọc ghi lại.
Đợi Bạch Tinh đi xa rồi, Vệ Hoàng mới quàng lấy Kiến Nguyệt, mờ ám nói, "Thế nào? Những ngày nay được nàng ấy phục vụ thế nào.
Có cần ta cho ngươi một ít xuân cung đồ nữ nữ không?"
Kiến Nguyệt vành tai đỏ bừng, đây là những lời nên nói sao, bản thân nàng là người hiện đại cũng không dám nói giữa thanh thiên bạch nhật, đẩy Vệ Hoàng ra, "Ngươi nói gì thế?"
"Ôi dào, ta cũng không phải chưa từng nếm qua nữ tử.
Rất tốt, thơm thơm, lại mềm mềm." Vệ Hoàng không bận tâm hành động của nàng, phóng đãng nói, "Hay là nàng không làm ngươi thỏa mãn? Ta thấy ngón tay của nàng rất đẹp a, thể lực lại không cần bàn, cứ nghĩ phải khiến ngươi ở trên giường cầu xin mới phải."
"Vệ Hoàng, quan hệ của chúng ta không phải như thế." Kiến Nguyệt giận dữ nói lớn lên, khiến nhiều người cũng phải quay nhìn về hướng các nàng.
"Ai da, thì yêu đương cũng phải có chút mùi này mà." Vệ Hoàng giả ngây thơ nói, nhấc chèn trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm.
"Ý ta là chúng ta không thân thiết đến mức ấy, Bạch Tinh nàng ấy đã có người trong lòng rồi." Kiến Nguyệt nói đến đây, lại bắt đầu buồn phiền.
Phụt.
Vệ Hoàng bị lời này của nàng làm cho sặc, ho vài cái, lại mở to mắt nhìn về phía nàng, không tin vào tai mình, "Cái gì? Có người trong lòng?"
Cô nhìn Kiến Nguyệt từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá, thiên hạ ai chả biết Cửu công chúa có bao nhiêu kiều diễm, có ai thấy nàng mà không muốn nhìn thêm vài cái, mà vẫn chưa thỏa mãn.
Cô mặc dù được coi là chắt của chắt Bạch Tinh, nhưng trong quá khứ cũng đã tiếp xúc với nàng rất nhiều, thái độ hiện tại của Bạch Tinh, nàng trước đây chưa nhìn thấy bao giờ.
Kiến Nguyệt buồn bã gật đầu.
Vệ Hoàng vội túm lấy cánh tay nàng, "Là ai?"
Kiến Nguyệt lắc đầu, cúi đầu ủ rũ nói, "Ta không biết, có lẽ là..."
"Có lẽ là?"
"Có lẽ là người sống chung với nàng ấy ở Xích Quỷ sơn mạch."
Vệ Hoàng nghe câu này, liền ngẩn người, người sống chung?
Chợp cô mở to mắt, như nhận ra gì đó, vội vàng bịp miệng Kiến Nguyệt, ngó trái ngó phải, không thấy có ai khả nghi, lại kéo nàng vào góc phòng, nói, "Ôi trời ơi, ngươi có biết ngươi vừa nói gì không? Nếu lời vừa nãy truyền đến tai người ấy, thì ta cũng không sống nổi."
"Tuyệt đối không được nghĩ thế này một lần nữa." Cô thiện ý nhấn mạnh lại.
Kiến Nguyệt khó hiểu, khẽ cau mày, "Vì sao? Người ấy đáng sợ lắm à."
"Tóm lại, nàng không nói với ngươi, thì ta cũng không dám nói." Vệ Hoàng hít sâu một cái, thở hắt ra, vỗ mạnh vai Kiến Nguyệt một cái, "Ngươi yên tâm, tuyệt đối không có chuyện đó.
Ta từ khi quen biết nàng ấy đến giờ, ngươi là người duy nhất nàng ấy quan tâm."
"Ngươi nói cái gì?" Lần này đến lượt Kiến Nguyệt mở to mắt, bắt lấy tay cô, kinh hỉ nói.
"Ta nói, nhưng, ngươi không được mách nàng ấy, ta gọi thẳng tên nàng." Vệ Hoàng thấy đứa trẻ ở trước mặt mình vui mừng như nhặt được kẹo, nheo mắt lại, tình ý của Bạch Tinh, thế nào trên đời này lại có người dám nghi ngờ, từ chối đây, cho cô mười cái đầu, cô cũng không dám.
"Ta hứa sẽ không, ngươi nhắc lại đi." Kiến Nguyệt rạng rỡ cười, so với vẻ mặt đưa đám ban đầu chính là hai thái cực.
Vệ Hoàng thở dài, cũng kiên nhẫn nói, "Ta nghĩ Bạch Tinh cũng có ý với ngươi."
Lúc cô ngẩng đầu lên, thấy Cửu công chúa đang ngây ngốc cười, trong đầu hiện lên vô số thắc mắc.
Đây là Cửu công chúa trong ấn tượng của mình sao? Cô nghe dân gian đồn đại, Cửu công chúa Cửu Vĩ là người cao ngạo, nàng rất khó gần, cũng ít khi biểu lộ cảm xúc, khi ấy Cửu Vĩ tộc còn đồn rằng, người làm Cửu công chúa nhấc mày lên cũng là người rất đáng gờm rồi.
Mà giờ đây, cô đang nhìn Cửu công chúa lạnh lùng đang ngô nghê cười.
"Nguyệt cô nương."
Kiến Nguyệt thấy giọng nói có phần quen thuộc, vội quay đầu sang, thấy một người gù lưng trông như ăn mày, nhưng nàng nhận ra đôi mắt ấy, ngạc nhiên đến suýt nữa đọc cả tên người ta lên.
Khúc Huy nhìn nữ nhân trước mặt, cầm mũ rơm khẽ kéo một cái, Vệ Hoàng cũng chỉ cười nhạt, đi ra chỗ khác, kéo rèm lại, cô không ngờ hai người này lại có quen biết.
"Có chuyện gì thế?" Kiến Nguyệt thấp giọng nói.
Khúc Huy đột nhiên quỳ xuống, "Nguyệt cô nương, tại hạ cầu xin người, hãy cứu lấy Ngô đệ."
Kiến Nguyệt vội đỡ hắn dậy, nói, "Mấy ngày trước hắn không phải còn rất tốt hay sao? Chuyện gì thế?"
Khúc Huy đau lòng nói, "Là do tại hạ, tại hạ hôm qua đặt bẫy săn một con heo rừng, nhưng dây lưới lại bị lỏng, con heo rừng vùng vẫy một hồi liền chạy lao ra, định húc tại hạ, nhưng Ngô đệ phản ứng nhanh đỡ thay ta, kết quả khiến cho phần bụng của hắn bị thủng một lỗ, tại hạ dù đã cố gắng cầm máu.
Nhưng hôm nay hắn lại sốt li bì, vì thế vội chạy vào thành, nghe ngóng tin tức, biết cô nương ở đây."
"Nguyệt cô nương, chúng ta tạm thời không thể tìm đại phu, chỉ có thể tìm người." Khúc Huy nghẹn ngào nói, nếu Ngô Quốc Nam xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ ân hận cả đời.
Kiến Nguyệt nghe thấy mạng người khẩn cấp, lòng như lửa đốt, nếu không nhanh chóng chữa trị, sợ là hắn khó qua, nhưng Bạch Tinh vẫn chưa trở lại.
"Ta sẽ nói với nàng, ngươi cứ cứu mạng người trước đi." Lúc này Vệ Hoàng đột nhiên đi vào, Kiến Nguyệt nghe thế, cũng an tâm lại, vội bắt lấy cô, "Ta cần một vài thứ, bao gồm thảo dược, ngươi có thể giúp ta không?"
Lúc này có người gặp nguy, không ai để tâm chuyện cô nghe lén.
Vệ Hoàng gật đầu đáp ứng, cho người đi lấy những thứ Kiến Nguyệt cần.
Hai người vội vàng khởi hành, đồng thời vẫn phải tránh né sự chú ý của dân thường và quan binh.
Lúc đến nơi, phát hiện Khúc Huy đã đưa Ngô Quốc Nam đến một hang động, thấy người hắn không ngừng toát mồ hôi, mơ màng nói gì đó.
Kiến Nguyệt đưa tay lên trán hắn, vội rụt lại, sao lại nóng thế này.
Kiến Nguyệt vội bỏ miếng khăn mà Khúc Huy dùng để bịp miệng vết thương, thấy vết thương có nguy cơ hoại tử, may mà hắn tìm đến nàng sớm.
Kiến Nguyệt dạo gần đây đọc sách về y dược, phát hiện thế giới này có rất nhiều thảo dược có ích, mà lại không lạ hiếm, nàng bảo Khúc Huy thay nàng đi lấy một chậu nước sạch, còn nàng tiến hành khử khuẩn.
Lúc Kiến Nguyệt lấy thảo dược đắp lên, Ngô Quốc Nam bất giác cau mày một cái, hiển nhiên là bị đau.
Khúc Huy đi chưa bao lâu đã ôm một thùng nước ở bên suối trở về.
"E rằng ta phải khâu vết thương này lại, có điều ta không quá thạo về thứ này." Kiến Nguyệt nói thẳng, bản thân nàng mới học y chưa bao lâu, kinh nghiệm còn quá