"Chưởng môn có lệnh, linh vật cũng phải kiểm tra."
Y Ngọc Thanh nghe thấy thế, mặc dù không hiểu, nhưng vẫn giữ Kiến Nguyệt lại, đồng thời nói với những người còn lại, "Những người có linh vật, mời triệu hồi ra đây để chúng ta kiểm tra."
Cô nhìn con cáo đen được Kiến Nguyệt bế, thoạt nhìn còn có chút đáng yêu, "Phiền Cửu công chúa, sẽ rất nhanh."
Ngọc Thanh đưa linh lực vào trong người Bạch Tinh, rất nhanh đã mỉm cười, "Không tệ, linh khí dồi dào, có lẽ sẽ bảo hộ Cửu công chúa rất tốt."
"Chỉ có điều có chút ham ăn mà thường xuyên tranh ăn với đồng loại, vì thế hay bị đau bụng." Ngọc Thanh mỉm cười nhìn Tiểu Hắc đang liếm tay, lại đi ra chỗ khác tiếp tục kiểm tra người khác.
Kiến Nguyệt xoa bụng nàng, cười trộm, "Em không biết Tiểu Hắc lại tham ăn."
Bạch Tinh ôm lấy bàn tay đang loạn vuốt kia, liếm lấy, hoàn toàn trông giống một con cáo con đang trêu đùa với nàng.
Đám đông đến xếp tận ba hàng, bây giờ cũng không còn quá nhiều người, bọn họ kiểm tra rất kĩ, đến từng góc khuất, không để một ai gian lận.
"Chúc mừng các ngươi, đã thông qua sơ tuyển.
Tiếp theo, chúng ta đến Trường An để bắt đầu ải đầu tiên." Y Ngọc Thanh tập hợp bọn họ lại, hài lòng gật đầu nói.
"Nguyệt Nguyệt." Tú Nghệ Anh từ lúc nào đứng cạnh nàng, vỗ nhẹ vai thì thầm nói.
Kiến Nguyệt phản xạ quay đầu về hướng nàng, lại thấy đối phương đang chỉ đâu đó.
Nàng nhìn theo hướng đối phương chỉ, thấy một hắc y nam tử đang đứng ở một góc, tay ôm thanh kiếm nhắm chặt mắt.
"Y thật ngầu a." Ngay lúc Kiến Nguyệt khó hiểu nhìn nàng, Tú Nghệ Anh mắt đầy sao lấp lánh nói.
Kiến Nguyệt mỉm cười, quả đúng là soái thật, có điều trông hắn lạnh lùng, làn da trắng bệch giống ai đó, nàng bất giác vuốt con cáo trong lòng.
Nàng đã có người trong lòng, ai cũng không để vào mắt nữa.
"Các vị, mời lên kiếm để đi đến Trường An phái." Một nam tử nhắc nhở, cắt ngang hành động của nàng.
Tay của hắn vẫy nhẹ, hơn trăm thanh đại kiếm liền xuất hiện, "Một thanh kiếm này có thể chở tối đa ba người, xin đừng chen chúc."
Tú Nghệ Anh kéo Kiến Nguyệt đến một bên, các nàng vừa mới ổn định, bỗng dưng lại có thêm một người nữa bước lên.
Kiến Nguyệt cảm giác người sau lưng đột nhiên nắm chặt lấy vai mình, vội quay đầu lại, "Sao thế -"
Đằng sau Tú Nghệ Anh nay có thêm một người, chính là hắc y nam nhân mà nàng khen ngợi vừa nãy, y vẫn như cũ lạnh lùng nhắm mắt.
Nhưng nụ cười của Nghệ Anh thì sắp kéo đến tận mang tai rồi, Kiến Nguyệt thấy nàng cười như mặt trời tháng bảy, chỉ mỉm cười nháy mắt lại với nàng.
Một lúc sau, đại kiếm từ từ nâng lên, nhiều người vì không chuẩn bị mà lảo đảo, nhưng lại không hề ngã xuống.
Kiến Nguyệt nhìn bọn họ, nhớ lại lần đầu mình cùng Bạch Tinh đi ngự kiếm hành, bản thân cũng chênh vênh như thế, lại phát hiện có thứ gì giữ lấy không để mình ngã.
Rất nhanh, các nàng đều bay xuyên qua hàng mây, ánh nắng chói chang đột ngột chiếu thẳng vào mắt khiến mọi người đều nhắm chặt lại, đưa tay che mặt.
Kiến Nguyệt đứng hàng đầu cũng theo phản xạ mà nhắm lại, dựa qua mi mắt cảm thấy bên ngoài đột nhiên tối đi.
Nàng khẽ hé mắt, thấy trên đầu xuất hiện một đám mây nhỏ.
"Oa, có đám mây trên đầu chúng ta." Tú Nghệ Anh ở đằng sau vui vẻ nói.
Từ đằng xa, Kiến Nguyệt đã nhìn thấy những dãy núi xuyên thủng tầng mây, còn có những toà nhà đang ở trên đỉnh núi, xa hơn nữa là một mảnh đất đang bay lơ lửng trên không, trên đó có một toà tháp tráng lệ.
"Đẹp quá." Tiếng cảm thán không ngừng cất lên.
Một đồ đệ vui vẻ quay lại nói, "Trước mặt các ngươi chính là Trường An phủ.
Trường An phủ tổng cộng có bốn điện, tượng trưng cho bốn hướng.
Bên trái ta đây chính là Hằng Tinh điện, bên phải là Nguyệt Ảnh điện, trên cao kia là Thái Hoà điện, và cuối cùng là đại điện, gọi là Phong Thuận điện."
Càng lại gần, nàng càng nhìn rõ kiến trúc nơi đây, giống như những bức tranh về thiên đàng mà nàng xem.
Ánh nắng sáng rọi lên ba ngọn núi hùng vĩ, mây mờ phủ xuống như cõi bồng lai, những cây phượng quanh năm rực đỏ đang bị gió thổi bay, tạo nên khung cảnh mờ ảo tựa như giấc mộng.
Kiến Nguyệt nhìn thấy ở dưới có lác đác vài bóng người, có người thì đang tập luyện, người lại đang bận rộn quét sân.
"Tiểu Hắc, không phải nói đây chỉ là một môn phái nhỏ sao?"
Vì sao lại trông như đang đi lên thiên đình thế này.
"Đúng thế, đó là do em chưa từng nhìn thấy những môn phái lớn trông thế nào mà thôi." Bạch Tinh gật gù trả lời.
Kiến Nguyệt kinh ngạc, không hổ là thế giới có sự tồn tại của các vị thần, cảnh vật cũng như thế khiến người khó tin.
Khi các nàng sắp đến nơi, thấy ngoài sân xuất hiện ba người bé nhỏ ở đại điện trung tâm.
Kiến Nguyệt cúi đầu, là Tam trưởng lão và một nữ nhân, có lẽ là Nhị trưởng lão, cuối cùng là...
Nàng mở to mắt, hồi hộp đến tim đập mạnh.
Người ở chính giữa chính là Đế Quân, vị thần cai quản bầu trời.
Đứng ở đằng xa, nàng đã có thể cảm nhận được áp lực toả ra từ y, dường như sau lưng có một vầng ánh sáng vô biên.
Y mặc bạch y cùng hoa văn có đường chỉ vàng, được thêu thành hình mây bay, tóc y đen tuyền, mắt y sáng trong như hồ nước, lại nghiêm nghị.
Thoạt y nhìn rất trẻ, nếu Bạch Tinh không nói, nàng thực sự sẽ nghĩ Đế Quân còn là người trẻ tuổi, thực chất cũng đã lớn tuổi hơn cả hai vị trưởng lão đã bạc trắng đầu ở bên cạnh, nết nhăn đã hằn lên trên khuôn mặt.
"Kia là tân chưởng môn sao? Trông người trẻ hơn ta nghĩ." Tú Nghệ Anh ở đằng sau thì thầm nói.
Kiến Nguyệt chợp nghĩ, một nơi như vậy.
Vì sao Bạch trưởng lão lại có bị ám sát? Hơn nữa lại ngay lúc Đế Quân đang ở đây.
Nàng đối với thế giới này xa lạ, không biết cấp bậc nào lớn hơn, bé hơn, vì thế cũng cho rằng lời đồn đại kia là thực.
Nhiều lúc nàng muốn hỏi Bạch Tinh sẽ đánh bại được Ma Đế không, nhưng sợ nàng bảo mình ngớ ngẩn.
Cách đại điện còn vài bước chân, Y Ngọc Thanh liền tăng tốc bay xuống trước, hành lễ với tam vị trưởng lão, "Ngọc Thanh bái kiến chưởng môn, Lam trưởng lão và Nguyễn trưởng lão."
Đế Quân gật đầu, giọng nói trầm ấm, "Ngọc Thanh đứng lên đi."
"Bẩm chưởng môn và nhị vị trưởng lão, đồ đệ đã kiểm tra chặt chẽ, những người này chính là ứng tuyển sinh năm nay."
Đế Quân nhìn ra đám đông đằng sau, mắt quét qua từng người một, hài lòng gật đầu, "Ngay cả linh vật cũng đã kiểm tra?"
Ngọc Thanh gật đầu nói vâng.
Tam trưởng lão đến đi đến trước mặt các nàng, mọi người liền vội vàng hành lễ, "Bái kiến tam vị trưởng lão."
Y Ngọc Thanh đi đến trước mặt mọi người, một lần nữa giới thiệu từng vị trưởng lão.
Mọi người thấy chưởng môn trông trẻ trung, tướng mạo anh soái, sáng dạ, đều há hốc mồm kinh ngạc với nhau.
"Vậy chúng ta tránh lãng phí giờ giấc, bắt đầu thôi." Đế Quân nói với hai trưởng lão còn lại.
Nói xong còn cầm ra một quả cầu, bóp nhẹ.
Kiến Nguyệt thấy không gian bỗng bị thay đổi, khiến trời đất đảo lộn, là nàng đang bị hút vào lỗ không gian.
Đến lúc nàng mở mắt lại, phát hiện mình từ khi nào đã đứng ở trường thi, xung quanh có rất nhiều người đang ngồi trên khán đài, đang vỗ tay hò hét cổ vũ các nàng ở bên dưới.
Ở chính giữa trung tâm, ba vị trưởng lão đều đang ngồi ở trên đó, dưới đó còn có những người khác.
"Kia lần lượt là Minh Vương, Bách Nhãn A La Hán, Bách Nhĩ A La Hán, Vân Trác tiên nữ, chưởng môn em cũng thật quan tâm đến thế nhân, để bọn họ xuống đây xem trò vui." Bạch Tinh một chút ý tứ cũng không thèm che giấu.
"Họ đều là thần sao?" Kiến Nguyệt kinh ngạc, tuy nhìn bề ngoài chẳng khác người thường, bất quá nàng vẫn cảm thấy khí chất từ những người đó toát ra khiến người phải kính nể.
"Đều là những quan thần của thiên đình." Bạch Tinh nói.
"Kia chẳng phải Nhị phẩm quan của thiên đình sao? Ta từng thấy qua Vân Trác tiên nữ." Không biết một ai vừa nghe lỏm lời Bạch Tinh nói, lại bắt đầu lắm chuyện bịa đặt.
Đám người nghe thấy, vội xầm xì, "Đúng rồi, người kia mặc dù đã giấu thân, nhưng ta vừa thấy lòng bàn tay người ấy có hai con mắt, trên trán cũng có một con mắt chính giữa, có lẽ là Bách Nhãn A La Hán."
"Người bên cạnh tai có chút lớn, có lẽ là Bách Nhĩ A La Hán."
Tiếng bàn tán ở bên dưới đều lọt vào tai những vị thần ở trên này, Bách Nhĩ A La Hán bật cười, giọng ồm ồm nói, "Chúng ta đã che giấu thế này, nhưng đều bị con hồ ly đen ở trong tay Cửu công chúa kia nhìn thấu."
Bách Nhãn A La Hán nhìn về phía Bạch Tinh, "Con hồ ly này thậm chí còn chẳng thèm bỏ chúng ta vào mắt, đúng là gan đều phình ra rồi.
Thú vị, thú vị."
Y Ngọc Thanh cũng có ngoài ý muốn, cô không ngờ đích thân quan thiên đình sẽ đến ghé thăm, có lẽ là bởi vì ảnh hưởng của Đế Quân, hoặc là Văn chưởng môn hiện tại.
"Các ngươi nghe rõ, chúng ta sẽ phân loại dựa trên linh lực của các ngươi.
Những người tam, song hệ sẽ đối kháng với nhau, đan hệ với đan hệ, cuối cùng là những người chưa thức tỉnh."
Rất nhanh, danh sách đã được công bố.
Kiến Nguyệt đứng ở cuối bảng những người chưa thức tỉnh.
"Không phải chứ, Cửu công chúa lại chưa thức tỉnh?"
"Lại còn bị xếp hạng cuối.
Hừ, ta nghe đồn là Cửu Vĩ tộc rất lợi hại cơ mà."
"Ta còn định cầu nàng thủ hạ lưu tình cơ đấy."
"Vừa nãy Ngọc Thanh sư tỷ nói, nàng không có cách liên kết với linh căn, nói trắng ra, chính là phế, chẳng khác người thường là bao."
"Ý của ngươi nàng là phế nhân?"
"Ta không ngờ nhân gian lại lắm chuyện đến thế, từ đầu đến giờ cái miệng không ngừng lải nhải, cứ tưởng ở đây là cái chợ rồi chứ." Bạch Tinh âm thanh không cao không thấp, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Mọi người thấy nàng nói thế, cũng không nói nữa, tản bớt ra.
Nhưng Kiến Nguyệt biết bọn họ vẫn đang thầm chế giễu mình, lại còn cười trộm với nhau, hiển nhiên đối với Cửu Vĩ tộc cũng có ít nhiều ác cảm, nàng lần đầu cảm nhận được cảm giác bị một đám người đứng sau lưng bàn tán.
"Em không sao chứ?" Bạch Tinh thấy đối phương cảm xúc trầm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.
Kiến Nguyệt vội lắc đầu, trong lòng nổi lên quyết tâm, mình nhất định phải khiến họ rút lại những lời vừa nãy.
"Nguyệt Nguyệt, đừng để tâm bọn hắn, mau lại đây." Tú Nghệ Anh chạy lại, kéo nàng đi đến một chỗ khác.
Để đảm bảo tính công bằng, mọi người đều phải dùng kiếm gỗ đơn giản do phái cung cấp.
Tú Nghệ Anh đứng ở giữa bảng, nàng ngồi nhìn hắc y nam nhân vừa nãy, y là tam hệ duy nhất của năm nay, hơn nữa lại là đầu bảng, vì thế mọi người đều dồn sự tập trung vào hắn.
Tú Nghệ Anh đã tranh thủ nhìn qua danh sách, biết tên của hắn là Mặc Lâm.
Mặc Lâm vừa xuất trận, khí thế đã áp đảo lấy đối phương.
Khán giả cũng bị khí tức của hắn mà cảm thấy lạnh sống lưng, ánh mắt liền đổ dồn lại, trong lòng đều biết rõ, đây là cường giả.
Đối thủ bị ánh mắt doạ đến lùi lại hai bước, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, nắm chặt kiếm hô lớn lao lên.
Bọn hắn so kiếm một lúc, Mặc Lâm vẫn chưa hề động thủ tấn công, một mực giữ thế phòng thủ, điều này khiến mọi người thắc mắc.
Đối thủ không có cách nào đột phá thế phòng ngự của y, có chút bất mãn, liền lấy lửa đốt thanh kiếm gỗ kia, sau đó lấy phong hệ thổi cho ngọn lửa lớn lên, phóng vào mặt Mặc Lâm.
Có điều Mặc Lâm rất nhanh tránh né được, đối thủ còn chuẩn bị đòn tiếp theo, phát hiện cổ chân có chút đau, cúi xuống thì thấy những dây leo gai từ lúc nào đã cuốn lấy chân mình, vật hắn ngã xuống.
Hắn định dùng hoả để đốt đám dây leo này, còn chưa kịp phun lửa, một xô nước lạnh đã đổ lên đầu, y phục đều ướt dính lại.
Đám đông thấy Mặc Lâm dễ dàng đốn hạ hắn, bắt đầu phấn khích, hò hét, "Mau đứng dậy."
Đối phương bị nước lạnh như băng đổ lên có chút run, lại dùng linh căn sưởi ấm cho mình, cả người bắt đầu nóng lên, lại tiếp tục phun đám lửa đốt cháy dây leo, đứng thẳng dậy.
"Mộc hệ và thuỷ hệ sao? Không tệ."
Hắn nói xong, liền thổi ra một trận lốc xoáy, sau đó thổi thêm ngọn lửa nóng vào, xuất hiện cơn lốc lửa, điên cuồng càn quét khắp nơi.
Kiến Nguyệt đứng ở hậu trường cũng cảm thấy sức nóng, vội lùi lại.
Cơn lốc lửa lớn kia lôi kéo cho những cơn gió tự nhiên cũng cuốn thành xoáy, trên trường thi xuất hiện hơn mười cơn lốc lớn nhỏ loạn quét khắp nơi, đất đá bay tứ tung, bụi tung mù lên, bay cả vào mắt khán giả gần đó.
Kết quả, những cơn lốc thậm chí còn hướng về phía khán đài, một người là phong hệ vội lập ra một màn chắn, đỡ cơn lốc ấy.
Nam nhân kia điều khiển những cơn lốc hướng về phía Mặc Lâm, thậm chí còn khè lửa xuống đất, bao vây lấy y.
Mặc Lâm thấy cảnh tượng trước mắt, ngược lại vô cùng bình thản.
Lúc cơn hoả lốc lao đến, y dẫm mạnh xuống đất, từng gồ đất trồi lên, bọc lấy toàn bộ cơn lốc, dập tắt mất.
Nam nhân kia không ngờ chiêu yêu thích của mình lại bị dễ dàng áp đảo thế, vẫn không từ bỏ mà tiếp tục tạo gió, đều bị đánh bại.
"Đủ rồi." Mặc Lâm một mực im lặng đột nhiên lên tiếng, "Ta đã nhường ngươi ba lần, giờ đến lượt ta."
Y vừa dứt lời, trường thi khẽ rung chuyển, một gồ đất trồi lên, đẩy đối phương lên cao, lại lấy dây leo cuốn lấy hắn, thậm chí còn bịp chặt miệng của hắn lại, không cho loạn phun nhổ nữa, kéo người nằm xuống, tay còn lại tiếp tục nâng một gồ đất cao hơn vừa nãy, tựa như con rắn cong