Kiến Nguyệt tập luyện gần một tuần, sau đó vào một hôm buổi chiều nọ lại thôi tập, để hai người kia tiếp tục, còn mình đi xuống dưới núi.
"Phu nhân đã trở lại." Thạch Sanh đang ngồi ở trước cửa, từ xa đã thấy bóng dáng của nàng, liền chạy ra.
...!Thật là, nàng vẫn không quen cách gọi này.
"Có ai tìm ta không?" Kiến Nguyệt vành tai hơi đỏ, ho khan hai tiếng mới nói.
Thạch Sanh lắc đầu, "Không có."
"Thạch Sanh này, ngươi có biết tin tức của nàng không?" Kiến Nguyệt ngồi xuống, nhéo hai cái má phính của nó.
"Không biết, chỉ khi nào người nói cho ta biết ta mới biết." Thạch Sang bi bô nói.
"Vậy à." Kiến Nguyệt cũng không quá hy vọng, bất quá vẫn không được cảm giác mất mát, nàng còn muốn khoe khoang với đối phương bản thân làm thế nào qua vòng hai.
"Phu nhân vì sao lại xuống núi?" Bánh Bao tò mò.
"Ta có hẹn với một người ở chỗ này, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy có người đến."
Kiến Nguyệt ngồi thẫn thờ đợi, lơ đễnh nhìn trời ngắm đất một hồi lâu, bỗng nghe thấy tiếng chuông của điện thờ, nảy ra một ý tưởng khác.
"Thạch Sanh, nếu có ai tìm đến, nếu lúc đó ta chưa trở lại thì cứ bảo ta ở trên điện thờ, hắn chịu khó chờ một chút." Kiến Nguyệt căn dặn xong, thấy nó gật đầu mới an tâm rời đi.
Từ lúc nàng lên đây cũng đã gần hai tuần, vì thế lần này muốn lên thăm Lý Ẩn Vân, tiện dâng hương.
Nàng vất vả một hồi mới leo đến nơi, nhìn cả thành Trường An giờ đây đã thu nhỏ lại trong tầm mắt, những người ở dưới như đàn kiến đen mà đi lại.
Lần trước đến không để ý kĩ, lần này nàng quan sát khắp nơi, điện thờ được sơn màu trắng, còn có những mái vòm trong suốt, bất quá nàng không chắc đó là thuỷ tinh, còn có hai cây đuốc lớn bên cạnh bức tượng đồng.
Kiến Nguyệt ngắm nhìn gương mặt của Hoà Bình Đế Quân, chạm khắc rất tỉ mỉ, từng cơ mặt của biểu cảm, đến cả cơ tay trong tư thế chắp tay lại, hiển nhiên, văn hoá ở thời đại này cũng rất phát triển.
"Nguyệt cô nương."
Kiến Nguyệt đang mải mê ngắm nghía những bức hoạ treo trên tường, còn có những câu châm ngôn để lại, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, lại có chút quen thuộc, giật mình quay đầu lại.
"Chú Khúc?" Kiến Nguyệt nhìn nam nhân ở trước mặt đang híp mắt cười với mình, ngạc nhiên nói.
"Sao chú lại ở đây?"
"Chúng ta trước tìm một nơi khác nói chuyện, ở đây có nhiều người đang cầu nguyện, vì thế không nên làm phiền." Khúc Huy thấp giọng nói.
Đợi cả hai đi đến một chỗ khá xa, Khúc Huy mới nói, "Đều nhờ Nguyệt cô nương, Khúc Huy mới thuận lợi ra khỏi đây."
"Chú làm thế nào để ra khỏi ánh mắt của truy binh thế?" Kiến Nguyệt khó hiểu hỏi.
"Lúc nhị vị cô nương vừa rời đi cũng chính là Điển Lễ, tại hạ biết những lúc ấy canh gác sẽ lỏng lẻo nhất, hơn nữa chúng cho rằng chúng ta đã không còn ở trong thành, vì thế vào đêm đó chúng ta liền trốn khỏi thành.
Sau đó chạy đến sống gần khu biên giới, đợi sự trợ giúp của Lý huynh, sáng nay tại hạ mới đến thành." Khúc Huy đem rõ mọi chuyện giải thích cặn kẽ.
"Vậy còn Ngô công tử đâu? Hơn nữa chú vì sao lại đến Trường An?" Kiến Nguyệt đã hiểu rõ, gật nhẹ đầu hỏi tiếp.
"Ngô đệ hiện đang ở huyện Nam Hải, chúng ta vì nhân lực thiếu, phải đi khắp nơi tìm kiệt nhân giúp sức, dạo gần đây triều đình gặp nhiều vấn đề cấp bách, sự chú ý đến chúng ta cũng suy giảm."
"Vậy hai người cũng đã quá vất vả rồi." Kiến Nguyệt cảm thán nói.
Nhớ đến huyện Nam Hải lại nhớ ra Khánh Vy và Khương Húc Nguyệt, không biết các nàng đã thế nào rồi.
Kiến Nguyệt chợp nhớ đến nội dung của quyển tiểu thuyết, lại nhìn Khúc Huy, nàng làm sao cảm thấy Húc Nguyệt và hắn có cùng một suy nghĩ, dường như đang ám chỉ điều gì đó.
"Sư phụ." Lúc này Trần Mạnh không biết từ đâu ra, hớn hở chạy đến.
"Ngươi vì sao lại ở đây?" Kiến Nguyệt ngạc nhiên, không phải bảo đợi một lúc sao.
"Đồ đệ nghe người lên đây, vì thế cũng muốn lên dâng hương.
Xin hỏi vị tiên sinh này là?" Trần Mạnh cười đến lộ cả hàm răng trắng ra, sau đó để ý bên cạnh nàng còn có một nam nhân trông khá lớn tuổi.
"Đây là bằng hữu của ta, chú Khúc, người này là..." Kiến Nguyệt suy nghĩ một chút, hắn hôm nay đến tìm mình là vì đã làm xong chuyện mình cần nhờ, bản thân cũng đã đáp ứng hắn, nếu làm được cũng sẽ nhận làm đồ đệ, bất quá lúc đó chỉ là nói vui.
"Tiểu sinh là đồ đệ của Nguyệt sư phụ." Không đợi nàng nói hết câu, Trần Mạnh đã nói.
Khúc Huy thấy thế, cười nói, "Tại hạ không ngờ Nguyệt cô nương nhưng là cao thủ võ lâm."
"Cũng không phải, là do sư phụ y thuật rất giỏi, từng giúp đỡ qua tiểu sinh." Trần Mạnh phản đối nói, nhưng hắn nhớ không nhầm nàng đúng là có biết võ.
Khúc Huy nghe thấy thế, liền bật cười, chắp tay lại, "Vậy Khúc Huy cũng muốn bái Nguyệt cô nương làm sư, cô nương quả là có lòng nhân từ, thu phục được lòng người."
"Nào có." Kiến Nguyệt xấu hổ xua tay nói, bất quá ở đây một thời gian, nàng có thể nhìn thấy rõ sự nghèo đói, đến nỗi những bệnh đơn giản họ cũng không dám tìm đến đại phu, vì thế mới cảm kích mình nhiều đến vậy.
"Sư phụ, đây là thứ mà đồ đệ đã dựa vào thiết kế của người, làm được hai cái, người xem xem." Trần Mạnh đưa hai vật nhỏ cho nàng.
Kiến Nguyệt cầm lên xem, không tệ, gần giống với tưởng tượng của nàng, đối phương quả thực rất có năng khiếu, "Không tệ nha, bất quá mũi kim có chút to, ngươi có thể mài nhỏ hơn một chút không?"
"Không thành vấn đề." Trần Mạnh được khen, vui vẻ đáp ứng.
"Nguyệt cô nương, đây là thứ gì thế?" Khúc Huy thấy hai thứ kỳ lạ, hiếu kỳ hỏi.
"Ta thấy thứ này có kim nhọn cắm ở trong một cái ống, gọi là ống tiêm, ngươi thấy thế nào?" Kiến Nguyệt tránh để bọn họ suy nghĩ nhiều, giải thích rõ ràng hợp lí.
"Thứ này nhưng có tác dụng gì?" Khúc Huy tò mò, để làm vũ khí thì cũng quá bé rồi, căn bản không có nhiều tính công kích, trừ khi đâm vào mắt.
"Dùng để chữa bệnh, đợi Trần Mạnh chỉnh sửa nó lại một chút, là có thể cho mọi người thấy công dụng của nó." Kiến Nguyệt híp mắt cười đáp, nàng cảm thấy thứ cần thiết nhất hiện tại chính là đây.
"Đúng rồi, vì sao chỉ thấy Nguyệt cô nương ở đây một mình? Bạch cô nương đâu?" Khúc Huy đột nhiên hỏi.
"Nàng có chút việc, phải rời đi rồi." Kiến Nguyệt trả lời câu hỏi này đến thành thạo.
"Không biết hai người làm sao quen biết? Trông cô nương cùng nàng không giống là tỷ muội." Khúc Huy tiếp tục hỏi.
"Ta trước đây gặp nạn, là nàng cứu giúp, sao đó chúng ta cùng đến đây." Kiến Nguyệt thành thật nói.
"Ra là vậy, thấy quan hệ của hai người rất tốt, nàng ấy quả thực rất quan tâm cô nương, luôn muốn bảo vệ người." Khúc Huy vuốt cằm cảm thán nói.
"Ừm, đúng thế." Kiến Nguyệt khoé miệng không tự chủ mà cong lên, toàn bộ đều thu vào tầm mắt của đối phương.
"Í, hai người đang nhắc đến cô nương cao cao kia sao? Nhìn nàng có chút đáng sợ." Trần Mạnh đầu gỗ đột nhiên xen vào.
"Đúng là nàng trông có chút dọa người." Kiến Nguyệt cũng không phủ nhận, mới ban đầu quen nàng, buổi đêm nàng tỉnh lại bắt gặp đối phương liền có chút giật mình, nhưng hiện tại quen rồi, không thấy nàng ngược lại trong lòng thấy khó chịu bất kham.
Ba người trò chuyện, Kiến Nguyệt thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, liền cáo từ trở về Trường An.
Vì Bánh Bao lười biếng không muốn leo núi, nên nàng phải vòng trở lại lữ quán gọi nó xong mới quay về.
Kiến Nguyệt vì việc riêng mà nghỉ một buổi, để lại Tú Nghệ Anh và Mặc Lâm luyện tập.
Nghệ Anh đột nhiên cảm kích nàng đã tạo cơ hội cho mình ở riêng với đối phương, tranh thủ lúc này mà lấy lòng, thuyết phục y nhập đội với mình.
Bất quá hai người vừa yên tĩnh một lúc, liền có đám người nhìn thấy cả hai mục tiêu mà mình cần làm quen, lại bu đến nói muốn tham gia.
"Hay là chúng ta tổ chức một cuộc thi so tài đi." Bỗng một người đề nghị.
"Hay đấy." Mọi người nghe thấy ý kiến này, đồng loạt vỗ tay phấn khích, bầu không khí bắt đầu náo nhiệt trở lên.
Tú Nghệ Anh còn muốn kéo gần khoảng cách với đối phương, kết quả lại bị một đám người không biết từ đâu đến mà phá bĩnh, trong lòng bực bội, khinh thường những người ở đây.
Họ là gì mà dám to gan chạy đến thách đấu với bản tiểu thư chứ.
"Vậy chúng ta phân nhóm xem ai đấu với ai." Mọi người xúm lại bàn bạc.
"Các ngươi cứ tự nhiên mà phân, bản tiểu thư cùng Mặc Lâm đây chấp hết các ngươi, nên sẽ đợi người đánh bại các ngươi đến đấu với chúng ta, nếu có kẻ đánh bại được ta, thì sẽ đến lượt y." Tú Nghệ Anh ngạo nghễ nói, nàng xem trên thi đài, những kẻ này đều đánh không lại nàng.
"Ồ, được đấy.
Vậy phần thưởng của kẻ chiến thắng là gì?" Có người thấy nàng tự tin thách đấu, hứng thú liền nổi lên.
"Người bị loại ở vòng đầu phải hầu hạ cho người thắng suốt cả tuần." Tú Nghệ Anh nảy ra ý định, đúng lúc bản thân nàng đang thiếu người hầu hạ, vì hạ nhân gia nô không được phép lên núi.
Mặc Lâm liếc nàng, cũng không nói gì, thầm nghĩ mình từ khi nào đã đáp ứng sẽ tham gia rồi.
"Ầy, vậy cũng quá bất công rồi.
Chi bằng thế này, hai người cũng phải tham gia vòng đầu, phần thưởng giống như ngươi nói, đã được chưa?" Một người lắc đầu phản đối, hắn đâu có ngốc.
"Được, được." Mọi người tán đồng.
"Ai sẽ làm trọng tài?" Bỗng một người đột nhiên nói.
"Ta thấy Y sư tỷ vừa nãy ở bên ngoài sân vườn của Hằng Tinh điện, hay là mời sư tỷ đến." Một người khác đề xuất.
Thế là cả đám lại chạy đi tìm Y Ngọc Thanh, cô thấy đám thí sinh này nhiệt huyết tràn trề, mới có mấy ngày đã biết rủ nhau chơi đùa, cùng nhau luyện tập, vì thế cũng đồng ý làm trọng tài.
"Việc phân chia cứ để ta, các ngươi bốc một quả bóng, nếu đồng màu với nhau, thì sẽ là đối thủ." Ngọc Thanh làm phép biến ra những ánh sáng màu có hình tròn, đem cất vào trong một cái hộp, xáo trộn lên.
"Oa, ta cùng Tú tiểu thư." Một nữ tử tay cầm quả bóng màu tím, nhìn khắp nơi, thấy Tú Nghệ Anh cũng đang cầm quả bóng có màu giống mình.
"Xin chỉ giáo." Tú Nghệ Anh liếc nàng một cái, đánh giá một phen.
Nàng đã quan sát kĩ, đối phương là lôi hệ, tốc độ là