Một tuần cũng đã trôi qua, chỉ còn cách vòng thứ ba một ngày, Kiến Nguyệt nghe lời dặn của Tam trưởng lão, đành xuống núi mua đồ chuẩn bị cho ngày mai, nghe nói vòng khảo hạch này phải đi đến rừng núi, nàng quyết định đi mua một ít thảo dược.
"Ta đối với thành Trường An không quá rõ, ngươi có tiện đi cùng ta không?" Kiến Nguyệt đến tìm Trần Mạnh, rủ hắn cùng đi.
"Được, sư phụ đợi chút." Trần Mạnh nhiệt tình đáp ứng, chạy vào nhà chuẩn bị đồ, rất nhanh liền chạy ra, "Chúng ta đi."
"Sư phụ muốn mua gì? Ở đây có một khu chợ bán đồ rẻ."
"Một ít thảo dược cùng thứ để đuổi côn trùng, rắn rết và trị thương là được rồi." Kiến Nguyệt suy nghĩ một lúc, cảm thấy những thứ này vẫn là quan trọng nhất.
"Đồ đệ biết một chỗ bán những loại thuốc này, chúng ta mau đi." Trần Mạnh nghe thấy nàng nói, hớn hở dẫn đường.
Các nàng mua hết những thứ cần thiết, bởi vì là những nơi bình dân, lại có nhiều người quen biết Trần Mạnh, nên còn giảm giá cho nàng, Kiến Nguyệt xem như không bị ăn lỗ.
"Trần Mạnh này, với khoảng sáu mươi lượng bạc, ta có thể mua gì ở đây?" Kiến Nguyệt đột nhiên hỏi.
"Ồ, người có thể mua một căn nhà ở đây." Trần Mạnh suy nghĩ một chút, hắn chưa bao giờ có bằng này tiền, nên cũng không quá rõ.
"Vậy ở ven ngoài thành thì sao?" Kiến Nguyệt vuốt cằm, nàng tạm thời không lo lắng chỗ ở, nhưng có thể mua được đất thì có thể làm chuyện khác.
"Với bảy mươi lượng bạc có thể mua được một mẫu đất."
"Một mẫu? Ngươi đùa ta sao? Vì sao lại rẻ thế?" Kiến Nguyệt kinh ngạc nói.
"Bởi vì chúng ta ít dân cư, mà hơn nữa đều muốn sống trong thành, ở bên ngoài đối với chúng ta có chút nguy hiểm." Trần Mạnh thành thật nói.
"Vả lại, ở đây chủ yếu làm nghề buôn hoặc làm cho điện thờ, bách tính nếu như không làm nghề ruộng, thì cũng không cần nhà quá to."
Kiến Nguyệt vuốt cằm, suy nghĩ một chút, "Chúng ta lên tìm chú Khúc."
"Là Khúc tiên sinh lần trước sao?" Trần Mạnh hỏi.
Kiến Nguyệt gật đầu, hai người lại tiếp tục leo núi, bất quá lần này thể lực nàng cũng đã tốt hơn, nên không như mấy lần trước gian nan nữa.
"Nguyệt cô nương, Trần công tử có chuyện gì cần tìm tại hạ?" Khúc Huy thấy có người đến tìm, vội chạy ra tiếp đón.
"Lần trước nghe hiện giờ chú không có nơi ở, phải ở tạm điện thờ cùng Lý tiên sinh?" Kiến Nguyệt vào thẳng vấn đề.
"Quả đúng là thế."
"Ta muốn mua một miếng đất ở đây để trồng thảo dược lấy làm thuốc, tiện xây một căn nhà nhỏ, chú thấy thế nào?"
"Tại hạ thấy không vấn đề." Khúc Huy gật đầu nói.
"Nhưng đúng lúc ta không thể ở đây, cần có người thay ta trông coi nhà cửa, đất đai, chú thấy thế nào?"
"Ý cô nương là Khúc Huy chuyển đến đó?" Khúc Huy tinh ý hiểu ra.
"Đúng thế, cho đến khi nào ta tìm thấy người trông coi được, hoặc khi nào chú phải trở về." Kiến Nguyệt gật đầu nói.
Khúc Huy không ngờ nàng trong một thời gian ngắn đã nhìn ra nên làm gì, hàng hoá ở thành Trường An đa phần là do nhập từ bên ngoài, người dân ít khi làm lao động, nên nhiều lúc sẽ thiếu những thứ này nọ, trong đó có thảo dược.
Ba người bàn bạc hồi lâu, quyết định đợi Kiến Nguyệt hoàn thành vòng thứ ba sẽ đi chọn đất, rồi bắt đầu khai phá, trong thời gian này Khúc Huy và Trần Mạnh sẽ thay nàng hỏi han tình hình giá cả, tiện tìm đến Hộ bộ dò hỏi.
Tối đó Kiến Nguyệt trở về, trong lòng nửa vui nửa buồn, nàng vui vì tương lai sẽ không phải quá lo lắng khi ở đây, buồn vì đến giờ vẫn chưa có ai chung đội.
Nàng có đi làm quen với một vài người, cũng đã hỏi qua, nhưng đều bị từ chối, nếu không phải bởi vì đã gia nhập đội khác, thì là muốn tự mình phiêu lưu.
Kiến Nguyệt nghi ngờ, chính xác hơn là bởi vì thấy nàng yếu đuối, lại không muốn bị nàng ảnh hưởng đến thành tích nên mới từ chối.
Khi trở về đúng lúc gặp Tú Nghệ Anh và Mặc Lâm đang ở một bên nói chuyện, nàng suy nghĩ một chút, bản thân chưa hỏi qua hai người này, nhưng Mặc Lâm không cần hỏi cũng biết, còn Nghệ Anh tuy hai người tiếp xúc đã lâu nhưng chưa có ý định mời nàng, hiển nhiên là có khả năng sẽ từ chối, Kiến Nguyệt vì tránh quan hệ hai bên bối rối, nên cũng chưa hỏi.
"Ngươi thực sự không muốn gia nhập sao?" Tú Nghệ Anh vẫn gạn hỏi, "Ải ba nghe nói vô cùng nguy hiểm, tốt nhất vẫn nên có đồng đội."
Mặc Lâm vẫn như cũ lạnh lùng từ chối, sau đó xoay người đi.
Kiến Nguyệt từ xa đã thấy cảnh tượng này, đành đi đường vòng, tránh không để người phải ngượng ngùng.
"Bánh Bao, ta nên làm thế nào a? Có phải ta có vấn đề về giao tiếp không?" Kiến Nguyệt than thở, đời trước nàng đi đâu cũng có thể kết bạn, chỉ là không muốn đi quá sâu mà thôi, mà kiếp này, nhìn xem, đi đâu nàng cũng vẫn có bằng hữu mà, nhưng tại sao duy nhất Trường An phái lại khó khăn đến thế.
"Do thân phận của ngươi chăng?" Bánh Bao thấy nàng ủ rũ, an ủi nói.
Nó gần đây cũng đi theo nàng, biết được tình hình thế giới, bắt kịp được một phần.
"Thân phận gì chứ, do ta quá yếu đuối thôi." Kiến Nguyệt buồn chán nói, mấy lần tập luyện cùng người khác, đại đa số nàng đều đánh thua thảm thê, có mấy lần miễn cưỡng hoà, dù người ta còn không thèm sử dụng phép thuật.
Cộc cộc.
Kiến Nguyệt đang nằm trên giường than thở, vội ngẩng đầu lên, "Bánh Bao, hình như có tiếng gõ cửa."
Muộn thế này còn ai đến tìm nàng.
Kiến Nguyệt vội vàng chạy ra mở cửa ra, nhìn thấy đối phương liền ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ đến, "Mặc Lâm, chuyện gì thế?"
"Nguyệt cô nương đã có đồng đội đi cùng cho ngày mai chưa?" Bỏ qua thái độ kinh ngạc của nàng, Mặc Lâm hỏi thẳng.
Kiến Nguyệt buồn bã lắc đầu, cúi đầu chán nản nói, "Chưa, ta cũng đang lo lắng đây."
"Nếu như cô nương không phiền, tại hạ cũng chỉ có một mình.
Hai chúng ta cùng đội của Tú cô nương thì thế nào?"
Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn y, xác định mình không nghe nhầm, "Ngươi đã hợp đội rồi?"
"Đúng thế, tại hạ đã hỏi qua.
Đội của Tú cô nương còn thiếu hai người là đủ, nên qua đây tìm cô nương." Mặc Lâm gật đầu.
Kiến Nguyệt không ngờ đến phút chót lại có thể lật kèo, rõ ràng ban đầu y còn từ chối, tuy có chút thắc mắc, nhưng vẫn vui vẻ đáp ứng, "Được chứ, vậy hẹn các ngươi ngày mai."
"Cô nương trước nghỉ ngơi." Mặc Lâm nói xong, liền rời đi.
"Bánh Bao, ngươi nghe thấy gì không?" Kiến Nguyệt mừng rỡ chạy lại, cầm hai chân trước của nó vui vẻ nhảy nhót.
Bánh Bao bị nàng xoay cho chóng mặt, "Được rồi, đừng xoay nữa, ta sắp nôn rồi."
"Nhưng mà ta cảm thấy Mặc Lâm tên này rất kì lạ, dường như chỉ để ý mỗi mình ngươi." Bánh Bao thấy nàng không xoay mình nữa, mới bình tĩnh nói.
"Hay là y thích ngươi rồi?" Bánh Bao lại nổi lòng nhiều chuyện, vẫy đuôi nói.
"Nào có, ngươi đừng ăn nói lung tung, người ta là mặt than, không phải là vô tâm vô phế." Kiến Nguyệt không để ý nó lảm nhảm, vuốt ve vòng cổ của mình, hôn lên.
Bánh Bao đã quen với việc nàng hay thất thần ngắm cái vòng cổ đáng sợ kia, nó ngày càng tò mò không biết đối phương là ai.
"Ngủ thôi, mai còn phải dậy sớm." Kiến Nguyệt thổi tắt nến, nhắm mắt lại, tay vẫn đang giữ chặt vòng cổ.
Hàng cây liễu đung đưa dưới ánh trăng lạnh, hiện lên một bóng người đang đứng trước căn phòng đã khép chặt cửa kia, tiếng hít thở đều đặn khe khẽ.
Rạng sáng hôm sau, sắc trời chỉ mới hửng sáng, Kiến Nguyệt đã như thường lệ tỉnh giấc, nàng ngáp dài một cái, chuẩn bị xong xuôi liền đi đến Phong Thuận điện, cả người tràn đầy phấn chấn, chứng tỏ đêm qua nàng ngủ rất tốt.
"Nguyệt cô nương." Trên đường đi vẫn có chút tối, Mặc Lâm đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
"Sớm, Mặc Lâm." Nàng bị doạ đến giật mình, vội chào hỏi đối phương, người này là ma hay sao.
"Mặc Lâm, bên này." Tú Nghệ Anh từ xa gọi lớn, lúc này mới để ý Kiến Nguyệt đi bên cạnh, có chút kì quái, vì sao bọn họ lại đi cùng nhau, "Nguyệt Nguyệt, ngươi vẫn chưa có nhóm sao?" Tú Nghệ Anh thấy nàng một mình, ngạc nhiên hỏi.
"Ta muốn mời Nguyệt cô nương gia nhập, ngươi thấy thế nào?" Mặc Lâm phá lệ chủ động nói.
Tú Nghệ Anh nhìn y một cái, lại nhìn nàng, mỉm cười nói, "Được, ta cứ nghĩ ngươi có đội rồi."
Tú Nghệ Anh tuy ra vẻ rộng lượng, nhưng trong lòng tràn đầy kinh ngạc cùng ngoài ý muốn, hôm qua Mặc Lâm có nói muốn thêm một người nữa cùng gia nhập, nếu không y cũng sẽ không tham gia.
Tú Nghệ Anh lúc đó không nghĩ nhiều, còn cho rằng đó là bằng hữu của y, vạn lần không ngờ lại là nữ tử, hơn nữa còn là Kiến Nguyệt.
Nàng rõ ràng là đang cười, nhưng biểu cảm nhất thời cứng lại của nàng Kiến Nguyệt vẫn nhìn rõ, cũng không nói gì, nhàn nhạt cười, "Yên tâm, ta sẽ không làm ảnh hưởng đến các ngươi."
"Mọi người tập trung lại nào." Y Ngọc Thanh xuất hiện, vỗ nhẹ tay, đem tòn bộ sự chú ý thu hút lên người cô.
"Các ngươi đã bước đến ải ba, cũng đã hiểu rõ các quy tắc của Trường An phái, cũng như cách thức khảo hạch, nhưng ta vẫn phổ cập lại lần nữa.
Trường An phái sẽ không dung túng cho các trường hợp gian lận, phạm quy, tuyệt đối không được sát hại người khác, không được sử dụng đan dược để bổ trợ, ngoại trừ thuốc trị bệnh, trị thương, ngoài ra không được mang theo linh vật, tất cả những người vi phạm sẽ lập tức bị loại khỏi đây.
Hiện tại chúng ta sẽ cho mỗi người một viên ngọc, thứ này rất quan trọng, có thể bảo vệ tính mạng các ngươi, nếu trên đường muốn từ bỏ, gặp ma quái nguy hiểm muốn rút lui, lập tức bóp nát nó, các ngươi sẽ được dịch chuyển trở về Trường An, tuy nhiên cũng đồng nghĩa các ngươi đã dừng lại ở đây.
Vì tránh trường hợp gian lận, hãm hại, viên ngọc này sẽ nhận một giọt máu, coi các ngươi làm chủ, ngoài chủ nhân ra, không ai có thể làm tổn hại nó."
Lời của cô vừa dứt, trên tay mỗi người liền xuất hiện một quả cầu trong suốt nhỏ bằng bàn tay, viên ngọc có chút chắc, có người khẽ dùng lực, thấy nó không hề dễ bóp vỡ.
"Sau khi cho một giọt máu vào, ta khuyên các ngươi không nên bóp thử." Y Ngọc Thanh đứng ở trên cao nhìn xuống, thấy có nhiều người đang muốn thử độ bền của viên ngọc.
Mọi người nghe thấy thế, cũng không ai dám động bừa nữa, liền cắt một vết ở đầu ngón tay, nhỏ xuống.
Máu vừa chạm đến, viên ngọc trong suốt liền đổi, bên trong xuất hiện đủ mọi loại màu, là nguyên tố trong người bọn họ.
"Í, viên ngọc của ta có màu xanh nhạt và màu xanh lá cây." Tú Nghệ Anh kinh hỉ nói.
Kiến Nguyệt nhìn xung quanh, thấy ngọc của ai cũng có màu sắc, nhìn của Mặc Lâm thấy màu xanh lá, nâu và xanh dương hoà lẫn với nhau.
"Oa, hoá ra ta thuộc nguyên tố này." Những người chưa thức tỉnh linh lực xầm xì bàn tán.
"Nguyệt Nguyệt, ngươi là gì thế —" Tú Nghệ Anh quay đầu nhìn về phía nàng, hiếu kỳ hỏi, nhưng lại nín lặng, "Ngươi làm gì thế? Sắp bắt đầu rồi, mau nhỏ một giọt máu vào đi." Tú Nghệ Anh thấy viên ngọc của nàng vẫn như cũ trong suốt, thúc giục nói.
"Ta đã làm rồi." Kiến Nguyệt dở khóc dở cười nói, nàng thấy viên ngọc của mình không phản ứng gì, cũng không bất ngờ, nhưng vẫn có chút thất vọng.
"Hay là hỏng rồi?" Tú Nghệ Anh gãi đầu, đã là người có linh căn, thì ít nhất cũng sẽ có linh khí ở bên trong, viên ngọc này lại có thể phát hiện ra linh khí ở trong máu.
"Tập trung lại đây, các vị trưởng lão sắp tới rồi, trước lúc đó, ta sẽ phổ cập khảo hạch vòng thứ ba." Y Ngọc Thanh nói tiếp, kéo mất sự chú ý của nàng, Tú Nghệ Anh đang định cầm lấy viên ngọc của Kiến Nguyệt, lại rụt tay về.
"Khảo hạch vòng thứ ba như các ngươi đã biết, cần phải đến một địa điểm ngẫu nhiên do tam vị trưởng lão lựa chọn.
Khảo hạch kéo dài ba ngày, sau ba ngày, lối ra xuất hiện ngẫu nhiên ở bất kỳ đâu đó sẽ tự động mở ra, trong thời gian khảo hạch, chúng ta sẽ ra đề ngẫu nhiên, để các ngươi tìm thấy thứ như trong đề đưa ra, đề như thế nào, sẽ hiện lên trên viên ngọc trong tay các ngươi.
Lưu ý, sẽ có những người trùng nhau, vì thế các ngươi có quyền lựa chọn, đi nơi khác tìm kiếm hoặc tranh giành đều được, miễn là không gây chết người.
Nếu trong vòng ba ngày không tìm được thứ do đề yêu cầu, hoặc không tìm được lối ra, đều sẽ coi như là không đạt, phải bị loại."
Kiến Nguyệt nghe đề thế này, ngược lại cũng có chút an tâm, nàng chỉ cần kín đáo không để người khác biết mình cần gì, nếu tìm được thì giấu đi là xong.
Nàng vốn còn tưởng sẽ phải đấu tranh khốc liệt, đến nỗi huynh đệ tương tàn hoặc đối mặt với yêu quái.
Vấn đề còn lại là tìm nơi chạy thoát, bất quá so với tưởng tượng của nàng thì nhàn nhã hơn nhiều.
Rất nhanh các vị trưởng lão từ trong đại điện bước ra, Kiến Nguyệt nhìn về phía Tam trưởng lão Nguyễn Dũng, thấy hắn đang mím môi nhìn mình, liền nhận ra bất ổn.
"Chúng ta đã quyết định xong địa điểm, chọn một nơi phù hợp với