"Nguyệt nhi, mau dậy đi, muộn rồi."
"Ưm."
Kiến Nguyệt nghe thấy tiếng gọi dậy, lại bị người kia lay, lười biếng đáp ứng một cái, lại vùi mặt vào cổ đối phương, bỗng nàng cảm giác môi mình có luồng khí man mát, vội mở to mắt.
"Có tác dụng thật này." Bạch Tinh thấy nàng bừng tỉnh, vui vẻ nói.
"Sớm a." Kiến Nguyệt ngọt ngào cười, dụi đôi mắt còn ngáy ngủ.
Bạch Tinh thấy nàng như mèo con làm nũng, không kìm được thơm lên bờ môi đang bĩu kia, Kiến Nguyệt phì cười đẩy ra, "Em còn chưa rửa mặt."
"Đợi ta đi lấy nước." Bạch Tinh thấy nàng tỏ vẻ ngượng ngùng, véo nhẹ cái má, cũng rời giường hoá thành hồ ly.
Kiến Nguyệt nhìn nàng bận rộn vì mình, cảm giác ngọt đến tận đáy lòng rồi, lúc này mới nhớ ra bản thân ngoài yếm và tiết khố ra, còn lại cái gì cũng không mặc, má hơi ửng hồng, nhưng cũng ân ẩn cảm giác vui vẻ cùng mong đợi gì đó.
Lúc Bạch Tinh trở lại, thấy Kiến Nguyệt đã mặc xong y phục, đang ngồi trước gương chải đầu, liền đi đến giúp nàng chải, "Đến."
"Hôm nay em muốn ra ngoài." Kiến Nguyệt cảm giác mình nằm nhiều đến cả người đều mỏi, đầu óc có chút nhức vì ngột ngạt.
"Được."
Kiến Nguyệt bế Bạch Tinh đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài đã thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn lại lên người nàng, không rõ là đối phương đang suy nghĩ cái gi, nhưng nàng bị nhìn đến có chút khó chịu, cuối cùng vẫn giữ thái độ bình tĩnh mà đi dạo.
"Kiến Nguyệt, ngươi tỉnh rồi?"
Lúc này Nguyễn Dũng đang tưới cây, thấy mọi người đang rì rầm gì đó, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một thiếu nữ gương mặt có chút xanh xao, nhưng vẫn không vì thế mà che giấu được mất vẻ đẹp mùa xuân cùng sự vui vẻ, trên tay còn ôm một con cáo đang rúc mặt vào bên trong.
"Tam trưởng lão, sớm." Kiến Nguyệt khom lưng, cười nói, nàng nghe Bạch Tinh kể, lúc gặp nàng gặp nạn hắn cũng đã đứng về phía nàng, vì thế mà cảm động, cũng kính nể đối phương nhiều hơn.
"Đồ đệ nếu đã khoẻ rồi, mau cùng ta đến đại điện nhận y phục, rồi ta sẽ giao việc cho ngươi." Nguyễn Dũng gật đầu, cười đáp.
"Á? Đồ đệ? Y phục?" Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn Bạch Tinh.
"Nó chưa nói với ngươi sao? Ngươi đã chính thức gia nhập Trường An phái rồi, và gia nhập điện của ta, còn không mau gọi sư phụ?" Nguyễn Dũng vui vẻ vuốt râu, chỉ vào con hồ ly đang giấu mặt đi.
Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh đang lợi dụng cơ hội mà vùi mặt vào ngực mình, ngạc nhiên khó hiểu, thấy nàng ngẩng đầu lên nói, "Đúng thế a, em đã thông qua ải cuối rồi."
Trong đầu Kiến Nguyệt lại là dấu hỏi chấm, chẳng lẽ nào ải ba và ải cuối đan xen nhau, và nàng đã vô tình làm gì đó.
Đúng là trong hoạ có phúc.
Kiến Nguyệt trên đường đi nghe Nguyễn Dũng giải thích, tất cả những gì xảy ra với bọn họ đều được ghi lại, và mọi người đều kinh ngạc trước việc nàng thay vì chém chết, lại giúp đỡ Hoả Tượng để từ đó thuyết phục được nó cho mình ngà voi.
Chưởng môn nói rằng, phàm là người có trái tim lương thiện mới nghe được tiếng nói của vạn vật, còn có cơn mưa bão kia đều là do người làm nên, để tăng độ khó cho khảo hạch.
Và Kiến Nguyệt đã chứng minh cho họ thấy, nàng có trí mà cũng có tâm, có tài có đức, chưởng môn vô cùng hài lòng về nàng.
Vì thế trong lúc ải cuối diễn ra, tất cả những thí sinh khác phải đi ngâm mình dưới thác Thanh Dục để rửa sạch tà niệm, nàng vì bệnh nặng mà được miễn.
Nguyễn Dũng rất yêu quý nàng, nên đã tiên phong thu nhận nàng làm đồ đệ nội điện.
"Nhưng đồ đệ không biết võ." Kiến Nguyệt nghe hắn kể, biết người này từ nay sẽ trở thành sư phụ mình.
"Không sao, tuy Hằng Tinh điện quả là thiên về sức mạnh, nhưng chúng ta cũng có những việc vô cùng thích hợp với ngươi, chẳng hạn như luyện chế thảo dược." Nguyễn Dũng vuốt râu nói, hắn đã sớm chuẩn bị những thứ này rồi, để nàng sang bên Nhị trưởng lão, hắn không an tâm, vì bà ấy tính cách lạnh lùng, sợ là lại biến thêm một thiếu nữ sức sống mơn mởn trở thành khối băng.
Kiến Nguyệt đi đến Phong Thuận điện, những sư huynh sư tỷ cũng hiếu kỳ nhìn về phía nàng, có người còn chủ động đến bắt chuyện hỏi thăm, mọi người trông đều hoà thuận mà đối xử.
Nàng nhận lấy y phục của Hằng Tinh điện, được lấy màu tím trắng là chủ đạo, Kiến Nguyệt nhận lấy y phục, xoay người trở về trước mặt Nguyễn Dũng, cúi thấp đầu nói, "Sư phụ nhận đồ đệ một lạy."
Nguyễn Dũng vui vẻ hài lòng nhìn nàng, hắn càng nhìn càng thấy đối phương thuận mắt, càng yêu quý, nếu trước đây chiếu cố là vì nể mặt Yêu Thái tử, thì hiện tại là tình nguyện chiếu cố.
Kiến Nguyệt trở về thay y phục, thấy vừa vặn, còn cố tình xoay một vòng, khoe mẽ y thường cho Bạch Tinh xem, "Đẹp không?"
"Đẹp." Bạch Tinh cười đáp.
Công việc của Kiến Nguyệt lại nhàn hạ hơn nàng nghĩ, chính là quản lý thư phòng và phòng luyện dược của điện, mỗi ngày đến trông coi, sắp xếp, Kiến Nguyệt vừa bước vào thư phòng đã thích, mùi gỗ trầm hương khiến cả người thư thái dễ chịu, các tiểu tinh linh có cánh bay lượn thắp sáng cả thư phòng, trông như đàn đom đóm biết nói, nàng được phép tự do đọc những quyển sách ở đây, cũng như tự do ra vào, sử dụng các gian phòng mà Tam trưởng lão để nàng trông coi.
Đến tầm chiều tối, Kiến Nguyệt mới trở về, Bạch Tinh đều thấy nàng so với hoa còn rực rỡ hơn, cũng vui vẻ theo.
"Người có nhớ em không?" Kiến Nguyệt vừa bước vào trong phòng, liền khoá cửa lại.
"Em mới đi được nửa ngày thôi mà." Bạch Tinh buồn cười nói.
"Nhưng em một khi không thấy người thì đã nhớ rồi, người không nhớ em thật sao?" Kiến Nguyệt vừa trở về, y phục cũng không thay, tiến đến chui vào trong lòng nàng.
Bạch Tinh không nói gì, chỉ hôn nhẹ lên môi nàng, lấy hành động thay lời nói, Kiến Nguyệt bị nàng hôn mà lại càng vui vẻ hơn, liếm liếm bờ môi vẫn dư vị thơm của đối phương nói, "Em muốn đi tắm."
"Được."
Bạch Tinh rất nhanh đã đem một bồn nước nóng cho nàng, sau đó xoay người đọc sách, nhưng đọc được một nửa, lại không thấy đối phương có động tĩnh gì, có chút nghi hoặc, nhưng nàng lại không dám quay lại nhìn.
"Bạch Tinh."
"Hửm?" Bạch Tinh mắt vẫn dính vào sách, hất cằm trả lời cho có.
"Người mau quay lại đây a."
Bạch Tinh không ngờ nàng còn có giọng điệu như hồ ly dụ dỗ người này, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, không kìm được hiếu kỳ mà ngoái đầu lên, kết quả thấy đối phương đứng đằng sau lưng mình, trên người chỉ mặt một cái yếm, khuôn mặt đỏ bừng như say rượu mà câu mi nhìn nàng.
"Sao thế —"
Lời còn chưa kịp dứt, Kiến Nguyệt bất ngờ rút dây áo yếm ra, để nó rơi xuống đất, toàn bộ cảnh xuân đều bại lộ trước mặt Bạch Tinh, nàng nhìn nơi trắng nõn đầy đặn tràn đầy sức sống tuổi trẻ kia, tâm liền hoảng loạn.
Bạch Tinh kinh ngạc mở to mắt, không dám tin được hành động này của đối phương, ấp úng luống cuống nói, "Em...!em không lạnh sao? Mau đi tắm đi kẻo lạnh..."
Kiến Nguyệt lần đầu thấy đối phương rơi vào cảnh bối rối, bình thường bộ dạng thế ngoại cao nhân, kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu coi nhẹ người khác, kết quả so với bản thân nàng còn xấu hổ hơn, tuy nói thế, nhưng nàng cảm giác đôi mắt nhiễu loạn kia đã dính chặt lên người mình.
Kiến Nguyệt không nghĩ gì nhiều nữa, nàng một khi yêu thích thứ gì sẽ chủ động mà tiến đến, nàng bước chân lảo đảo, giả vờ trượt ngã mà hô.
Bạch Tinh đầu óc trống rỗng, đôi mắt như không chịu nghe lời nàng nữa, một mực dính chặt lên cảnh núi non bồng lai, thấy đối phương lại gần, lại bất cẩn trượt ngã, nàng nghĩ cũng không nghĩ, vội đỡ lấy đối phương, đem ôm vào trong lòng, cảm giác mùi thảo mộc liền phả lên mũi, trước lồng ngực có thứ gì mềm mại trơn trượt đè lên.
Kiến Nguyệt bị nàng ôm vào trong lòng, thấy kế đã thành, gò má nóng lên, nàng đặt tay lên lồng ngực gầy gò kia, kiễng chân nỉ non, "Người có muốn tắm uyên ương với em không?"
Bạch Tinh ôm lấy nàng, cảm giác lòng bàn tay đều là cảm giác trơn bóng của làn da, nàng không dám dùng lực, sợ nó sẽ bị để lại vết bầm, bỗng nghe thấy lời nói của con hồ ly yêu kiều kia, người liền run rẩy lên, nàng sống đủ lâu để biết đối phương đang muốn làm gì.
Kiến Nguyệt không đợi đối phương trả lời, tay đã hướng đến thắt lưng, kéo giật nới lỏng nó ra, sau đó lại luồn tay qua vạt áo.
"Nguyệt nhi, đừng..." Bạch Tinh kinh ngạc hô lên, không nghĩ tới con nhóc lại có thể làm hành động lớn mật này, muốn đẩy nàng ra, nhưng không biết nên đặt tay ở đâu mới hợp lí.
Kiến Nguyệt mặc kệ nàng phản đối, động tác nhanh nhẹn mà giải khai ra hai lớp áo, đến lớp áo cuối cùng, lại bị Bạch Tinh bắt lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng, "Ta không muốn doạ em."
"Vì sao lại doạ em?" Kiến Nguyệt giọng nói khàn khàn, tha thiết nhìn người trước mắt.
"Thân thể ta, không giống như em, rất xấu." Bạch Tinh cúi thấp đầu nhẹ giọng nói.
"Em mới không để ý, em chỉ muốn cùng người gần gũi thôi." Kiến Nguyệt cảm nhận được nàng bất an, nhẹ nhàng an ủi, giọng điệu như dỗ dành hài tử.
"Có thể không cởi không?" Bạch Tinh cắn môi nhìn nàng, đáy mắt hiện lên tia hoang mang cùng sợ hãi.
"Không cởi thì làm sao tắm? Đừng sợ, chỉ cần là người, bất luận trong hình dạng nào, em đều yêu thích." Kiến Nguyệt ánh mắt nhu tình vuốt ve mặt nàng, một tay khác hướng đến vạt áo, chậm rãi mở ra.
Nàng chưa từng nhìn thấy Bạch Tinh trong bộ dạng tự ti thế này, cảm giác còn có rất nhiều thứ về đối phương mà nàng vẫn chưa hiểu rõ.
"Nguyệt nhi..." Bạch Tinh nhìn bàn tay nàng áp lên lồng ngực mình, nhưng vẫn yếu ớt kháng cự.
Kiến Nguyệt rất nhanh đã giải khai lớp áo cuối, nàng cũng thấp thỏm không kém, đến khi lộ ra làn da trắng sứ bên trong, mắt nàng lập tức mở to ra, đồng tử giãn nở đến cực đại như không dám tin điều mình đang nhìn, tay hơi giật lại, ngạc nhiên nhìn làn da ở trước mắt đến không kìm được mà che miệng lại, trong lòng lại khẽ nhói đau.
Thân thể của Bạch Tinh quả không giống người thường, nàng đích thật chỉ là một lớp da mỏng bọc lấy