Các nàng nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau liền cùng mọi người từ biệt.
Khánh Vy vẫn như cũ dắt Hãn Huyết đến, nhường dây cương lại cho nàng, "Ta tin nó sẽ thích hợp để đồng hành với ngươi."
Lê Quang Khải cười nói, chắp tay khom lưng, "Có dịp, hy vọng công chúa lại ghé thăm."
"Được, đa tạ." Kiến Nguyệt gật đầu nói, sau đó mới quay sang nhìn Khương Húc Nguyệt, thấy hướng nhìn của nàng ấy là về phía Bạch Tinh, nàng cũng vì thế cúi xuống, thấy Bạch Tinh đang nhắm mắt dưỡng thần, có lẽ nàng không thích mấy chuyện chào hỏi rề rà này.
"Cửu công chúa." Khương Húc Nguyệt đột nhiên nói, khiến nàng giật mình ngẩng đầu lên.
"Cứ gọi ta là Kiến Nguyệt là được." Kiến Nguyệt cười gượng nói, nàng vì sao hôm nay thái độ lại trang trọng đến vậy.
"Lần tới gặp lại, chính là như thế này xưng hô, ta sẽ trở thành quân sư của ngươi." Khương Húc Nguyệt gật đầu nói.
"Được, một lời đã định." Kiến Nguyệt cười nói, nàng tin tưởng đối phương, nên không cần phải bắt nàng ấy thề thốt.
"Vậy ngươi trước đi, kẻo lỡ giờ." Khương Húc Nguyệt mỉm cười nói.
"Hẹn gặp lại." Kiến Nguyệt nói với cả ba người, sau đó nhảy lên ngựa, thúc ngựa rời đi.
Khương Húc Nguyệt dõi mắt cho đến khi bóng hình nàng biến mất ở ngã rẽ, mới lẩm bẩm nói, "Nàng có mệnh thiên tử."
"Sao cơ?" Khánh Vy nghe nàng nói, cho rằng mình nghe nhầm.
"Không sao, chúng ta vào nhà thôi." Khương Húc Nguyệt cười nhạt nói, dắt tay nàng đi vào bên trong.
Kiến Nguyệt đi ra ngoại thành, thấy xung quanh không có ai, mới gọi nhẹ, "Thái nhi."
"Sao thế? Không thể tự cưỡi sao?" Bạch Tinh lười biếng cười nói.
"Hình như người có chút mệt mỏi?" Kiến Nguyệt nhạy bén phát giác ra, hai ngày nay Bạch Tinh một mực im lặng, lại thường xuyên nhắm mắt tĩnh dưỡng như đang ngủ.
"Không sao, đôi lúc tinh thần ta cũng sẽ uể oải." Bạch Tinh chui ra vạt áo nàng, hoá lại thành người.
"Nếu không khoẻ, người cứ nghỉ ngơi đi." Kiến Nguyệt lo lắng nhìn nàng, căn bản không thể biết rốt cuộc mệt mỏi hay không, vì gương mặt của Bạch Tinh vẫn như thế tiều tuỵ.
"Ta buồn chán quá thôi." Nàng hôn nhẹ lên má Kiến Nguyệt, an ủi nói, sau đó thúc ngựa lao vùn vụt về phía trước.
Kiến Nguyệt trên đường lo lắng quan sát nàng, thấy đối phương vẫn như thế bình thản, tự cho là mình lo lắng thừa thãi, nhưng bất an vẫn không như thế hạ xuống, trên đường để ý mọi nhất cử nhất động dù là nhỏ nhất của nàng.
Các nàng băng nhanh qua các thị trấn, có người đang thúc ngựa trên đường thấy có gì vút nhanh như chớp, gió thổi tứ tung, dựa hắn giật thót mình, nhưng khi nhìn lại, lại chẳng thấy gì.
Kiến Nguyệt càng đi càng thấy hoang vắng, phía trước ẩn hiện ngọn núi cao, đi thêm một lúc, nàng nhìn thấy rừng cây khổng lồ, lập tức nhận ra đây là đâu, mừng rỡ chỉ về phía trước, "Chúng ta nhanh như thế đã trở về rồi."
"Ừm." Bạch Tinh cười nhạt nói, bàn tay hơi run rẩy.
Bất thình lình, Hãn Huyết bật nhảy một cái, tựa như ngựa có cánh bước lên không trung, lao thẳng về phía trước, xuyên qua hàng cây vô tận, chính là ngọn núi cao chót vót quen thuộc kia.
"Nguyệt nhi." Bất ngờ Bạch Tinh lên tiếng, giọng nói có chút run, lại nghèn nghẹn, khiến Kiến Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy nàng sắc mặt kì lạ.
"Thái nhi, chuyện gì thế?" Kiến Nguyệt hốt hoảng nói, vội bắt lấy tay nàng.
"Trước khi ta tỉnh lại, em không được chạy đi đâu lung tung." Bạch Tinh thấy cách ngọn núi không xa nữa, thều thào nói, cúi thấp đầu tựa lên vai nàng.
"Thái, Thái nhi." Kiến Nguyệt hoảng sợ gọi lớn, đợi đến khi Hãn Huyết dừng ở trước cửa động, nàng vội đỡ lấy Bạch Tinh, thấy người đã hôn mê bất động, thể nhiệt lạnh khiến tay nàng tê buốt đến đông cứng.
Nàng chưa từng nhìn thấy đối phương như thế này, vì thế sợ hãi luống cuống, không biết nên làm thế nào, nhìn ngó xung quanh không một bóng người, cắn răng đỡ lấy nàng vào bên trong động, may thay Bạch Tinh chỉ như một bộ xương, nên rất nhẹ.
Kiến Nguyệt đỡ nàng nằm lên giường, trong lòng sốt ruột như lửa bỏng, cẩn thận đắp chăn lại, còn làm gì tiếp theo, nàng hoàn toàn không biết.
Nhìn đối phương an tĩnh nằm nghỉ, Kiến Nguyệt thầm mong chuyện không có gì quan trọng, chỉ là giống như người bình thường thỉnh thoảng bệnh vặt mà thôi, nhưng nàng không hề an tâm hơn, ngược lại càng lo lắng, thân là Ma Đế, đối phương cũng sẽ có lúc phải gục xuống sao?
Kiến Nguyệt cảm giác mình không thể ngồi đây chờ đợi, liền đi ra trước cửa động tìm kiếm sự giúp đỡ, ai cũng được, nàng nhìn thấy một con đại bàng bay ngang qua, nhớ đến trước đây có một nam nhân là hiện thân của đại bàng, nhắm mắt vẫy tay bừa.
Nào ngờ thực có tác dụng, con đại bàng thấy nàng gọi, liền vỗ cánh sà xuống, nhanh chóng hoá lại thành người, kinh hỉ nói, "Phu nhân, người cùng đại nhân đã trở lại."
Kiến Nguyệt nắm chặt lấy cổ tay hắn, gấp gáp tha thiết nói, "Mau cứu lấy nàng."
"Cứu lấy?" Đại bàng nghi hoặc nói, nhưng thấy nàng bộ dạng nghiêm túc sốt ruột, bản năng mách bảo đây không phải là chuyện đùa, vội vàng đi theo vào bên trong, nhìn thấy Bạch Tinh đang mệt mỏi nằm ở trên giường.
"Nàng rốt cuộc là chuyện gì?" Kiến Nguyệt thấy hắn thần sắc mơ hồ, vội hỏi.
"Thứ này, tại hạ cũng không rõ." Đại bàng lúng túng nói, hắn giống nàng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, cũng bắt đầu lo lắng.
"Đại nhân có căn dặn gì với phu nhân không?" Đại bàng vội hỏi.
Kiến Nguyệt lắc đầu, biểu thị không có.
"Nếu như thế, có nghĩa đại nhân thấy việc này không quan trọng, chi bằng chúng ta ngồi đợi." Đại bàng nói, hắn đã theo Bạch Tinh bao lâu, tin rằng đối phương sẽ không tự nhiên gục xuống.
"Chờ sao?" Kiến Nguyệt lo lắng nhìn về phía nàng, e là nàng không thể yên tâm ngồi đợi, "Chúng ta có nên đi tìm thần rừng hay không?"
Đại bàng nghe nàng nói, thấy vô cùng hợp lí, gật đầu nói, "Thần rừng có lẽ đang ở động Lưu Ly, để tại hạ đưa người đến."
"Để nàng ở lại sẽ không vấn đề gì chứ? Ngươi không thể tự đi sao?" Kiến Nguyệt bất an nói.
Đại bàng lắc đầu, giải thích, "Xích Quỷ rất khó tính, không phải lúc nào cũng sẽ chịu gặp người, nhưng phu nhân đến, nhất định sẽ biết là có chuyện cần tìm mà xuất hiện."
Kiến Nguyệt không ngờ vị thần rừng này lại thiếu thân thiện đến thế, hết cách, đành phải đi cùng hắn.
Nàng cưỡi lên lưng nó, bất giác nhìn về phía ngọn núi đôi ở phía xa kia, thấy núi trọc lóc, xung quanh không có nổi ngọn cây nào, nhưng tâm trí đang ở nơi khác, vì thế không quá để ý đến.
Kiến Nguyệt thấy mình bay về hang động lần trước Bạch Tinh đưa đến, lần trước nàng gặp thần rừng cũng là ở nơi này, đại bàng chưa kịp hạ cánh, Kiến Nguyệt đã nhảy xuống, chạy thẳng vào trong động, để nó ngơ ngác kinh ngạc.
"Thần rừng." Kiến Nguyệt vừa chạy vào vừa hô lớn, hoang mang nhìn tứ phía.
Nàng chạy đến trước cây nấm khổng lồ, mấy con cá đang chậm rãi bơi bị nàng làm cho kinh động, vội vàng bơi vào trong cây nấm, nàng lại gọi thêm mấy lần nữa, sốt ruột nhìn ngó khắp nơi, đột nhiên thấy nó bất thình lình đứng ngay trước mặt mình, doạ nàng giật mình lùi lại một bước.
"Người cho gọi?" Con mắt đen láy của thần rừng phản chiếu lại ánh sáng xanh của cây nấm.
"Bạch Tinh, nàng ấy, hình như không được khoẻ." Kiến Nguyệt câu cú lộn xộn vội vàng nói, bất quá thần rừng vẫn có thể nghe hiểu.
"Không khoẻ, thế nào không khoẻ?" Thần rừng giật nảy mình, động tác luống cuống nói lên tâm trạng của nó, vội hỏi lại nàng.
"Ngươi đi theo thì biết." Kiến Nguyệt định bắt lấy nó kéo đi, nào ngờ tay mình lại xuyên qua tay nó.
"Người cứ dẫn đường, ta sẽ đi theo." Thần rừng không để tâm mấy chuyện này, theo nàng ra khỏi động, lúc đi ra thấy đại bàng vẫn đang đứng đợi.
Kiến Nguyệt còn định để đại bàng đưa về, nào ngờ dưới đất mọc ra những rễ cây, có thứ gì từ sau lưng đẩy nàng lướt đi về phía trước, tốc độ so với bay còn mau.
Kiến Nguyệt cảm giác như có người thúc giục mình, đang không ngừng đẩy nàng về đằng trước, hoa mắt chóng mặt quẹo phải rẽ trái để tránh hàng cây thô to, hoàn toàn không nhìn được thứ gì.
Bỗng nhiên mọi thứ dừng lại, Kiến Nguyệt đợi một lúc sau mới có thể lấy lại thăng bằng, mắt cũng hết hoa lại, phát hiện mình từ khi nào đã quay trở về hang động vừa nãy.
Nàng còn đang định đi về trước, nào ngờ quay lưng lại thấy cả thần rừng và đại bàng đều đang quỳ xuống.
"Chuyện gì thế?" Kiến Nguyệt sốt ruột nói, lại thấy bọn họ không nói một lời, đột nhiên lui xuống, rất nhanh đã lẫn vào trong bụi cây biến mất.
Nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì, lẽ nào Bạch Tinh đã tỉnh lại, vì thế vội vàng chạy vào bên trong.
Cạch.
Kiến Nguyệt chạy vào bên trong hang, mũi nhạy cảm ngửi thấy mùi trà thơm, trong lòng vui sướng, Bạch Tinh đã tỉnh lại rồi.
Vì thế Kiến Nguyệt kinh hỉ chạy vào bên trong, gọi lớn, "Thái nhi —"
Lời chưa nói hết, đã ngơ ngác nhìn người đang quay lưng lại với nàng.
Đây không phải là Bạch Tinh.
Người kia đặt nhẹ chén trà xuống, ngẩng đầu lên, đứng dậy xoay người nhìn thẳng vào mắt nàng, "Chúng ta lại gặp nhau rồi, người ngoài cuộc."
Đồng tử của nàng giãn nở ra, kinh hãi nhìn người phong thái không