Nhìn người phụ nữ nằm yên bất động thanh sắc trên giường.
Cuối cùng người đàn ông ấy cũng không thể cầm cự nổi, một giọt nước mắt cứ thế vô ý rơi xuống đất, bàn tay run rẫy, khẽ động mi tâm híp chặt, ông vươn người hạ xuống nơi ấy một nụ hôn.
- Sao nàng đành lòng bỏ ta lại nơi thế nhân này
- Nàng đã hứa với ta rồi mà một đời một kiếp cùng bồi ta đến già.
- Thế sao một đời một kiếp của nàng như thế ngắn ngủi, nàng hỏi ta nữa đời còn lại phải sống như thế nào...
Nhập xát cơ thể ấy vào lòng xiết chặt không buôn, ngửi lấy khí tức còn sót lại trên người nàng, ông tham luyến không muốn xa rời, nhưng làm được gì, nàng đã không thể quay lại.
Thời gian trôi qua ngắn ngủi ông cố ổn định lại bản thân, thả nhẹ thể xát nàng ta lại giường, thiên ngang lõi lạc, đứng phắc dậy, uy nghiêm như thường lệ.
Giọng nói trầm ổn, kêu gọi người kế bên vẫn đang ôm lấy đứa bé sơ sinh đứng cạnh bên.
- Mau đưa đứa bé cho ta xem.
Vâng dạ một tiếng, đứa trẻ đã nằm trong tay ông.
Xem kìa đây là kết tinh tình yêu của nàng và ông, hình hài đỏ hon vẫn chưa biết đẹp xấu, nằm yên ổn trong tay ông không một tiếng la khóc, nhưng vẫn ngọa nguậy cho biết nó khỏe mạnh.
Nhưng giờ ông không thể cười nổi.
Nàng đi rồi ông làm sao vui vẻ được đây.
Bây giờ nhìn nàng nữ nhi, cứ thế ngoan ngoãn trong tay, ông thương yêu biết bao sinh mệnh nhỏ bé này.
Nhưng là vẫn buôn tay không thể giữ bên người..
Giọng ông vẫn như thế nhưng có lẻ đã cô độc hơn bao giờ.
- Ta ban cho con tên Dương Phí Oanh, ta mong con có thể mạnh mẻ kiên cường và tự do tự tại một đời
- Ta yêu con nhưng ta xin lỗi, mệnh đã đặt, vì an nguy con về sau đừng trách ta, tâm sắt đá.
Lấy ngọc bội bên hong, đây là đồ vật ông mang bên người bao nhiêu năm, năm ấy thành thân nàng đã vì ông làm tín vật này.
Bây giờ ông trao lại cho đứa bé, ông mong muốn đời sau ngọc bội này có thể giúp con ông tìm được ý trung nhân cùng nhau bạc đầu đến già, như tình yêu của ông và nàng mãi mãi không phai nhòa.
Đau khổ đến cùng cực, nhưng là số mệnh, số mệnh không cho phép ông yếu đuối, không cho ông gục ngã.
Luyến tiếc thân hình bé nhỏ.
Ông đưa đến cho người bên cạnh.
- Hãy mang nàng đi hãy làm theo lời ta đã sắp đặt, không có lệnh ta mãi mãi không được quay lại.
Hãy giúp ta hộ nàng 1 đời.
- --------------------------
Dù ngươi đau buồn, dù ngươi luyến tiếc, một đời này ngươi vẫn không thể quay ngược thời gian.
Ba tuổi nàng biết đọc chữ
Năm tuổi nàng đã thuộc lòng kiếm pháp cơ bản
Sáu tuổi nàng đã bắt đầu học binh pháp.
Sinh ra mang số mệnh, cả đời vẫn là không thể thống thoái.
- ----------------------------
- Mẫu thân à ta muốn ăn kẹo đường.
- Phụ thân à kiếm pháp này rất khó ta không hiểu.
- Sư phụ à sao ta phải học binh pháp, thật đáng sợ a sẽ hại người a.
- Ta chỉ muốn đi chơi a, muốn đi chơi a
- ------------------------------
Ta hiểu rồi từ giờ ta là kẻ mù.
- -------------------------------
Cô bé ngày nào giờ đã tuổi trăng tròn, cơ thể phát dục xinh đẹp.
Từng ngọn đèn thấp sáng các con phố.
Nàng tóc dài xõa ngang vai y phục bạch sắc trong trẻo.
Phong cảnh vui vẻ ý nhị phi thường.
15-08 tết đoàn viên tấp nập người qua kẻ lại.
Dáng người đoan trang yểu điệu, bàn tay như ngòi bút, không ngừng động tác.
đan buộc.
Tiếc thay người đời thường bảo hồng nhan bạc mệnh, không có thứ gì là hoàng hảo, nàng xinh đẹp động lòng chúng sinh, nàng tài hoa đức hạnh hơn người.
Chỉ là đôi mắt nàng vĩnh viễn không thấu tâm.
- -------------------------------
Người qua kẻ lại trên đường đông đúc, kẻ xách đèn lòng, kẻ thưởng mỹ tửu