Tả Liệt thật sự là yêu nàng.
Nhưng về tính cách thì lại cố chấp kiệm lời.
Bị nàng đánh Tả Liệt nghĩ như thế không sai, ít ra như thế cũng sẽ giảm bớt sự áy nấy trong lòng.
Từ lần đầu gặp nàng ở bên bờ hồ dưới tán liễu ấy, Tả Liệt đã nguyện một lần dăn hướng, vì cứu mình nàng là chịu khổ không ít, đổi lấy cả hai năm thanh xuân trên giường.
Tả Liệt không quá để tâm tính cách bá đạo hiện tại của nàng, nhưng vẫn là thích ứng chưa kịp, hai năm trước nàng ôn nhu kiệm lời hai năm sau khi nàng tỉnh lại như thế lại thành bá vương, thật khó lòng thích ứng kịp.
Nhưng quan trọng sao miễn người ấy là nàng Tả Liệt nguyện một đời bên cạnh.
Nói thật ra Phí Oanh cũng là vì lần gặp ấy đã đem lòng thương nhớ, chỉ là không biết dung mạo người là như thế nào, nhưng là thương thơm từ trên người Tả Liệt làm Phí Oanh nhung nhớ, nhưng nàng vẫn không quên đức hạnh người con gái, trong lòng là sót thương nhưng nàng cũng là nữ nhi tấm thân xử nữ là mạng sống, đâu chỉ vì một chút yêu thích của bản thân liền giăng thân thể cho người.
Nàng biết mình ra tay có chút nặng liền bĩnh tỉnh ngữ khí cho người cơ hội sửa sai.
" Đúng là tình yêu thật sự làm người ta mềm yếu"
Giọng nói nàng thanh thoát ngọt ngào như ngày đầu không còn căm tức uất hận như vừa rồi, thả nhẹ âm thanh nói với người đang còn nơi đó.
- Nếu ngươi thật sự yêu ta, vậy ngươi hãy cho ta thấy tình yêu của ngươi.
Còn giờ ngươi hãy về đi ta mệt rồi.
Tả Liệt hiểu được ý của nàng, liền thầm mừng nàng đây là cho mình cơ hội theo đuổi nàng.
Tả Liệt nói:
- Nàng quay lại giường đi, nàng ngủ rồi ta mới yên tâm được.
Phí Oanh cũng tuỳ người, bỏ đi ngoại y chui vào đệm ấm.
Tả Liệt bước đến khẽ hôn chán nàng thương yêu nói.
- Ngủ ngoan
Giúp nàng đắp kĩ chân ấm, đốt thêm than, còn đèn thì vẫn chừa lại nơi đấy không tắt đi, như thế sẽ tốt hơn.
Mọi thứ đâu vào đấy Tả Liệt đến gần nàng nhìn xem một lần rồi mới đi ra ngoài.
Đứng ngoài cửa thêm hai tiếng đồng hồ nữa Tả Liệt mới đi về đình trang viện nhà mình.
Phí Oanh được người hôn cũng không ghét bỏ, vì hai ngày qua người ấy thường sẽ hôn trán nàng hoặc là môi nàng, cũng không quá phận như đêm qua mới tỉnh, đôi khi chỉ là chút việc nhỏ nhặt lại làm người ấm lòng.
Nụ hôn của người cũng thật nhẹ nhàn có thể cảm nhận được tình yêu cùng sự cưng chiều.
Đợi tiếng đóng cửa đi rồi nàng mới khẽ mỉm cười
" Đúng là đầu đá kiệm lời".
" Nghĩ lại mình thế nhưng cũng dễ dãi".
Đam Mỹ Cổ Đại
Không khỏi nhớ đêm đó, nhớ đến cảnh tượng người đè áp mình dưới thân, Vì là mới tỉnh sau thời gian dài với sức người khỏe mạnh trên thân nàng lúc đó bất lực đến rơi lệ, sức lực tàn hơi câm hận người bên trên từ đỉnh ngực trượt dài xuống.
Nhưng vẫn là vô lực khống chế, lúc đó nàng không hiểu sao mình nhu nhược đến vậy, hắn thế nhưng cũng làm nàng không ngờ đến, thế người kia không biết dơ bẩn liền bá đạo tách hai đôi ngọc nàng ra mút lấy, tiếp đó là bàn tay từ mép đùi trượt đến, nàng cảm nhận rõ hai ngón tay nhẹ nhàng định đăm sâu