Mấy chục năm sống trên đời, cũng chỉ vì lời hứa, không thể thất hứa, Bách Dạ ngậm ngùi đi tìm nhà bếp, kéo ống tay áo qua khỏi chỏ tay, tìm một chiếc nồi được treo gần đó, tìm một ít gạo, học theo cách Linh Ý nấu.
Khói bếp bắt đầu nghi ngút cháy, Bách Dạ giờ chỉ cần biết nếu nó chính là có thể ăn chứ cũng không nghĩ nhiều, phòng bếp bố trí khá ngăn nắp, một bàn ăn, một dãy để gia vị, một dãy để chén, bát, nồi.....!Được sắp theo từ nhỏ đến lớn, rau củ thời tiết nóng, cũng không nhiều trong bếp, chỉ có ít củ khoai được để gần chỗ chế biến, nơi đây trồng nhiều thứ nếu muốn ăn chỉ cần bỏ công ra những mảnh đất bên ngoài sẽ có không khó.
Qua một lúc Bách Dạ nhìn nồi cháo nghĩ có vẻ đã ăn được, chỉ là lúc mở nồi ra nước thì còn nhiều lắm, nhưng khi lấy muỗng múc ra thì lại có mùi khét, kết quả khi lấy cháu từ đáy nồi lên Bách Dạ chỉ biết đứng nhìn tại chỗ.
Đúng vậy những hạt gạo trắng ngần giờ chỉ còn màu đen hất ám.
" chỉ là nồi cháu cũng làm khó người"
Nhưng sự kiên trì Bách Dạ vẫn có liên tục bỏ đi chiếc nồi này đến nồi khác nhưng vẫn là không thể ăn được liền bất lực không làm nữa, một đường dùng kinh công đi tìm Linh Ý
Sao khi kể hết tất cả mọi chuyện với Linh Ý, Bách Dạ được nhận lại một chàn tiếng cười, tiếng cười vừa đến thì tiếng nói phía sau cũng gần.
Tổ Hào không thể nào nghĩ được một người như Bách Dạ vậy mà chỉ vì nồi cháo mà sầu não.
- Bách Dạ ngươi...!Ha....!Ha.....!Ha......!
Sống bao nhiêu năm cuộc đời luôn được mọi người sùng bái, không ngờ vì nồi cháo mà bị người khác xem không ra gì, sắc mặt Bách Dạ liền trầm đi tức nghẹn đến run cả tay, đôi mắt nàng liền chuyển sang đỏ, như quỷ dữ tức giận, nhìn thẳng Tổ Hào, Tổ Hào thật không nghĩ chỉ nói đùa một câu mà khiến mình mang họa, đúng vậy sống chung với nhau ba mươi mấy năm cuộc đời, mọi người trong Thất Lĩnh Qui điều biết nàng vốn ích nói tính cách ôn hào, không màng thế sự vậy mà bây giờ, thật làm người khác kinh sợ, Tổ Hào không dám nói thêm lời nào liền quay lưng cong chân bỏ chạy, chỉ là động tác quay lưng ấy của hắn cũng đủ thời gian để người khác bắt giữ mình.
Bách Dạ liền triển pháp nhanh như chớp tóm lấy Tổ Hào.
Nàng vòng tay trong tay áo lấy ra một viên dược đan nhỏ nhỏ đen đen không để cho Tổ Hào kịp phản ứng nàng liền bỏ vào miệng hắn ép hắn nuốt xuống.
Tổ Hào hoảng sợ ai không biết nàng dùng thuốc và độc lợi hại như thế nào, đôi mắt ngập tràng hoang mang không ngừng đưa tay vào miệng hòng mong lấy thứ đó ra, tiếng ho cùng tiếng nôn không ngừng thay phiên, nhưng thứ kia vẫn không