Hồ Sơ Bí Ẩn

Mã số 001 – Chó sủa ban ngày (4)


trước sau

“Là vì vấn đề của căn hộ ấy à?” “Không… không phải… đâu chỉ là vấn đề của căn hộ ấy. Là nguyên cả khu dân cư ấy có vấn đề. Thì có người bảo nghe thấy tiếng chó sủa, sủa hoài không thôi. Lại chẳng tìm ra là từ nhà nào. Sau đó chẳng phải đã có chuyện sao? Con chó của nhà nào đó đã chết. Tôi nghe kể ấy hả, cực kì đẫm máu. Sau đó gia đình ấy cũng chẳng dám thu dọn, mà phải thuê người. Chúng tôi cũng có chút quan hệ với mấy sở nhà đất với công ty dọn nhà ở đây, nên nghe ngóng được chút thông tin. Cảnh tượng thực sự rất kinh khủng, rất đẫm máu, khắp nơi vấy đầy máu tanh. Mà kể ra họ cũng rộng lượng ấy nhỉ. Tôi nghe kể con chó không phải của hai vợ chồng họ, mà của cha mẹ họ, nó chết rồi thì họ chỉ thấy gớm thôi, chứ không nghĩ gì hết. Nhưng sau đó cha mẹ họ lại chạy qua đây gây sự, vì nghĩ có người giết con chó của mình. Trong cơn điên tiết, họ đi tìm kiếm khắp nơi, giữa ban ngày đứng chửi bới trong khu, còn tạt sơn đổ phân này nọ nữa. Thực sự không biết kiếm đâu ra mấy cái thứ gớm ghiếc ấy nữa. Sau đó vẫn là bên quản lý khu dân cư thuê HK* ở bên ngoài đến dọn dẹp. Còn cả nhà họ, chẳng phải đã không ở nữa đó sao?” * HK: house keeping, dịch vụ dọn dẹp thuê. “Không ở nữa là do vấn đề của căn hộ à?” “À, cũng có chút chút… Lúc ban đầu thì không phải, chắc chỉ là xích mích với hàng xóm thôi. Còn vấn đề của căn hộ thì tôi chưa nhìn ra. Chỉ là họ muốn bán, nên bên môi giới chúng tôi không thể không đến xem trước một lượt đúng không? Họ lại chuyển đi trước, chúng tôi bèn thuê người đến sắp xếp lại, rồi cũng có kiểm tra một lượt rồi, để chắc chắn là họ không sót vật gì, sau này làm khó chúng tôi. Còn mấy đồ gia dụng này nọ, họ để lại trong nhà mấy kiện lớn, cũng đem bán luôn một lượt. Còn rác rưởi họ không mang đi thì bên chúng tôi cũng xử lý rồi. Chúng tôi còn thuê người qua đó kiểm tra. Trên ban công, chỗ con chó chết, họ bảo đã dọn sạch rồi, nhưng thực ra còn bẩn lắm. Trong kẽ gạch, đường ống nước ngầm trên ban công vẫn còn đỏ. Chúng tôi phải thuê người dọn rửa lại. Ban đầu người ta còn nghĩ chỗ đó đã xảy ra án mạng, không chịu làm nữa cơ. Sau này lại biết được chính là cái nhà đó thì người ta lại chẳng muốn bước vào. Chuyện này càng lúc càng kỳ quái, nghe đâu còn đồn là ma phá nữa…” “Sau đó vì sao chủ nhà lại hạ giá?” “Tôi không rõ lắm. Họ không chịu nói. Có điều tôi cảm thấy là gia đình họ xảy ra chuyện rồi. Lúc người chồng một mình qua đây, có đeo băng đen trên tay, chắc trong nhà có người chết… Bộ dạng cũng không được tốt. Chúng tôi muốn khuyên can, nhưng khuyên không được. Anh ta đến mấy lần, giá lần sau lại thấp hơn lần trước, bảo chỉ muốn bán cho yên. Mà càng vậy thì càng không ổn… Lúc trước chuyện con chó chết đã quậy um lên, khiến rất nhiều người biết. Người ta đến xem nhà, chỉ kiếm bừa một người trong khu hỏi thăm là không muốn mua nữa. Người ta còn trách chúng tôi sao lại giấu chuyện này. Mà đây đâu phải án mạng… Nếu có chết người trong nhà, thì chắc chắn chúng tôi sẽ nói thật hết. Đằng này chỉ chết con chó, thì đáng gì chứ?” “Thế còn trong khu không còn bình yên nữa, là do có hộ nào đó xảy ra chuyện à?” “Có một hộ, lần này thì chết người thật đấy, chết ở trong nhà luôn. Còn trẻ, bị đột tử, cũng có nuôi chó trong nhà. Chó thì không sao. Người thì cũng chỉ là bị đột tử. Họ cũng muốn bán nhà, có điều không gấp, hình như không gặp phải chuyện gì.” “Vậy à… chúng tôi có thể xem cả hai căn hộ đó không?” “Sao không chịu nói sớm… Tôi chỉ mang theo mỗi chìa khóa của nhà này. Thôi để lát nữa tôi bảo đồng nghiệp mang đến.” “Ngại quá, làm phiền anh rồi.” “Không sao, không sao. À quên, các vị thực sự muốn mua hung trạch sao?” “Đúng vậy.” “Chuyện này… có ma thật à?” “Không đâu.” “Hả?” “Có người chết trong nhà thì luôn khiến người ta thấy không thoải mái. Nhà lâu không có người ở, rồi nhà có kiểu dáng không đẹp, bố cục không ổn, trang trí không tốt, chẳng phải đều khiến người ta thấy khó chịu
sao?” “Ồ! Tâm lý học! Cái này tôi có nghe rồi.” … … “Đây, là nhà này.” Rào rạt… Lạch tạch! Lạch tạch! Két… “Không cần bỏ giày, bên này có bao giày.” “Ồ, cảm ơn.” “Gâu gâu…” Kẹt kẹt kẹt kẹt… “Sao vậy? Bên đó có gì à? Các anh nhìn thấy gì?” “Không có gì. Bị chói mắt thôi mà. Khoảng cách giữa các lầu ở bên này gần quá nhỉ.” “À, ha ha… Như vậy vẫn đúng quy cách mà. Ánh sáng cũng rất tốt. Ha ha, chắc bên kia có ai đó phơi đồ trên ban công, nên phản quang qua đây đó mà.” Cộp cộp cộp… Xào xạc… “Đây là phòng khách. Phòng khách và phòng ăn nối liền với nhau. Nếu các vị muốn ngăn làm ba phòng, thì có thể ngăn ở đây một đường. Nhà bếp ở đây. Bên này là nhà vệ sinh, buồng tắm. Gia đình họ dùng bồn tắm, nếu các vị thích, có thể đổi thành phòng tắm đứng. Hai gian này là phòng ngủ. Một gian hướng về phía Nam, gian kia phía Bắc. Bên này của gian hướng phía Bắc cũng có một ô cửa sổ nhỏ, ánh sáng mặt trời mỗi ngày cũng rất tốt. Bên kia chính là ban công…” Cộp cộp cộp… Xào xạc… “Ủa, các vị không xem ban công à?” “Gâu gâu… gâu gâu gâu!” “Chạy mất rồi.” “Gì cơ?” “Không có gì.” “…” “Xem thử ban công đi.” “À, bên này. Cửa sổ sát đất, ban công hoàn toàn trong suốt. Hầu hết nhà ở đây người ta đều làm vậy. Ánh sáng tốt lắm. Nếu không thích có thể đổi thành loại bán trong suốt. Ban công rất rộng… Máy giặt có thể đặt luôn trên ban công, bên kia có vòi nước, có lỗ thoát nước. Các anh… nhìn gì thế?” “Chỗ này vẫn còn vết máu này.” “Hả? À! Cái này… chắc là rửa chưa sạch ấy mà… Chuyện này…” “Không sao, không có gì. Nếu thực sự rửa không sạch được, thì gỡ gạch ra, lát miếng mới vào là xong.” “Vâng, cũng được, cũng được…” “Đến phòng ngủ xem thử nhé. Anh đừng căng thẳng, không có gì đâu.” “Ừ.” Cộp cộp cộp… Xào xạc… “Phòng hướng về phía Bắc, cửa sổ lồi có thể phơi chút đồ đạc, cũng có thể đặt một ít chậu cảnh này nọ. Nhà họ đem tivi đi rồi, còn để lại cái tủ quần áo lớn này. Không gian rất thoáng.” Lạch cạch… “Giường cũng rất tốt. có thể đổi đệm giường, giống hàng mới như đúc. À, các vị vẫn còn một người nữa…” Cộp cộp cộp… Xào xạc… “Cho xem thử phòng kia đi.” “Vâng.” … … “À, đồng nghiệp tôi tới rồi. Chúng ta xuống lầu nhé.” “Được.” … … “Bên này là tầng mười.” Rào… Cạch! “Bên này là loại căn hộ mini, nên diện tích nhỏ hơn nhiều.” “Ừ.” “Đồ gia đụng đều được dọn đi hết rồi. Chỉ còn nhà trống. Nhưng các công trình căn bản đều có, nền nhà rất tốt, nhà bếp trang bị đầy đủ…” … … “Chúng tôi cần tính toán một chút, rồi mới quyết định chuyện mua nhà.” “À, được mà. Các vị khi nào quyết định thì gọi cho tôi lúc đó là được. Tôi nói câu này. Cái ông Lê ấy, cực kỳ muốn bán căn nhà sớm cho xong. Nhưng cái giá hiện tại đã là cực thấp rồi, không hạ được nữa đâu. Giá này đã có rất nhiều người không để ý chuyện ở đây rồi. Mấy tên cơ hội thì chẳng để tâm, sẵn sàng bỏ tiền đấy. Còn có một số người mua không phải để mình ở, mà đem cho thuê, cũng không ngại mấy chuyện này.” “Vâng. Chúng tôi sẽ trả lời anh sớm nhất có thể.” “Được.” Ngày 5 tháng 1 năm 2001, phân tích file ghi âm. File ghi âm 00120010104G.wav. “… Gâu gâu… két két két két… gâu gâu…” Click! “Trong nhà có hai con chó đúng không?” “Ừ. Một con cho Pug, rúc trong ban công, không ổn định lắm. Một con chó to, loại chó lai, nhìn không ra đặc trưng.” “Nghe ra rồi. Con sủa này là con lớn đúng không? Hơi nhát đấy. Vừa nhìn thấy mấy cậu là bỏ chạy à?” “Ừ.” “Con này cắn chết con chó Pug hả? Hình như đâu có dữ mấy.” “Có lẽ là loại sợ mạnh hiếp yếu.” “Hả? Một con chó thôi mà phức tạp thế.” “Có nghe thấy tiếng người không?” “Không. Hộ kia thì cực kỳ yên tĩnh, không có âm thanh gì hết.” “Ừ, nhưng hộ đó có âm khí của con chó kia.” “Chuyện ấy là sao nhỉ?” “Không biết. Để điều tra chuyện trước đây của hai nhà đã. Chó không có chứng minh thư, nhưng đã xuất hiện trong căn hộ đó, chắc hẳn có liên quan đến căn hộ. Chúng ta còn phải trao đổi với chủ nhà một chút.” “Thế công việc của tôi kết thúc chưa?” “Tạm thời chưa cần đến anh.” “Hả…” “Nếu điều tra giao dịch nhà cửa, chắc chừng một hai giờ là có kết quả.” “Làm phiền anh.” “Ha ha, không có gì.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện