Hồ Sơ Bí Ẩn

Chia rẽ


trước sau

“Và tương lai ấy đã sản sinh sai lệch. Điều này khiến họ sinh lòng do dự trong giai đoạn hiện tại. Cả hai phe đều không chọn cách cố gắng thay đổi cách làm của anh.” Trần Hiểu Khâu chậm rãi nói. Từ sớm khi tôi đi vào thế giới tương lai ấy, đã từng muốn đi tìm người thân của mình, tìm nhóm Tí Còi, tìm chính mình. Nhưng trong cảnh mộng, tôi chẳng làm gì được hết. Khi Diệp Thanh và Lưu Miểu đi vào thế giới ấy đều đang còn sống. Chắc là lúc đó họ không biết tôi. Hoặc ít nhất họ không biết một năm trở lại đây xảy ra chuyện gì, không biết chuyện tôi sẽ gặp họ. Diệp Thanh biết đến sự tồn tại của tôi từ khi tôi còn nhỏ. Kế hoạch của anh ta đối với tôi, được sinh ra từ lúc đó, hay từ khi anh ta nhìn thấy tôi ở thế giới tương lai? Còn Lưu Miểu thì sao? Anh ta đã trở lại thế giới hiện thực, khôi phục kí ức đã mất, sau khi biết được thân phận của tôi, anh ta sẽ nghĩ thế nào? Không, không đúng. Họ nghĩ sao chẳng quan trọng. Quan trọng nhất là cái tương lai mà họ thấy có phải chính là sự tiếp nối của chính cái hiện tại này hay không. Nếu tương lai mà họ thấy chính là kết quả sau khi tôi và họ cùng cố gắng, vậy chứng tỏ chúng tôi đã hoàn toàn thất bại mất rồi. “Đợi đã, đợi đã! Nếu như thế, hiện tại chính là…” Tí Còi huơ tay múa chân, kích động kêu lên. Vẻ mặt Gã Béo trầm trọng, còn Quách Ngọc Khiết lại đầy ngơ ngác. “Các anh không nghĩ đến tình huống này à?” Trần Hiểu Khâu - người đã nêu ra chủ đề này đang nhướn mày kinh ngạc. Tí Còi đưa tay lau mồ hôi trên trán. Tôi cũng đã ướt nhẹp cả người. “Không phải chưa nghĩ tới… Nhưng mà… giống như cái tương lai mà Nam Cung Diệu đã thấy, cái tương lai có con ma Mạc Vấn…” Tôi lắp bắp nói. Nam Cung Diệu đã từng nhìn thấy một cái tương lai như thế. Em gái tôi bị Mạc Vấn bắt, dùng để uy hiếp tôi thay đổi quá khứ. Kết quả là, “hiện tại” càng lúc càng tồi tệ hơn. Cái tương lai ấy, do bị Nam Cung Diệu nhìn thấy trước, nên Ông Trời đã cho sét đánh chết Mạc Vấn mà kết thúc. Trong một năm nay, tôi cũng đã thay đổi vận mệnh của không ít người. Kế hoạch lớn của Diệp Thanh là dùng năng lực của tôi thay đổi quá khứ, từ đó sẽ thay đổi toàn bộ thế giới. Tôi nhận ra mình trong quá trình ấy đã quên mất ý nghĩa của “tương lai” mà chẳng hay biết. Cho nên, khi phát hiện thế giới tương lai trong cảnh mộng, tôi đã từng tò mò muốn xác nhận một vài thứ, nhưng lại chưa thật sự để tâm đến nó. Giờ nghĩ lại tôi chợt thấy sợ hãi. Rất có thể, tôi đã thất bại một lần, thậm chí hai ba lần. Cũng giống như mô tuýp thường thấy trong phim khoa học viễn tưởng, tôi hệt như nhân vật chính, luân hồi mấy lần mà chẳng hề hay biết, nhưng cũng không thoát khỏi sự an bài của số mệnh. Nam Cung Diệu, Lưu Miểu và Diệp Thanh đều là người may mắn khi từng thấy được tương lai. Tôi đứng ngồi không yên. Tôi lấy điện thoại gọi cho Lưu Miểu để hỏi rõ mọi chuyện. Cuộc gọi nhanh chóng được nhận. Giọng Lưu Miểu rất bình thường, chẳng hề nghe ra chút cảm xúc lạ nào. Tôi hít thở thật sâu, dùng giọng điệu nặng nề nói lên nghi vấn trong lòng mình. Nhóm Tí Còi đang nín thở nhìn tôi chăm chú, giống như sợ quấy nhiễu thứ gì đó. Đầu dây bên kia im lặng khá lâu. Cuối cùng, Lưu Miểu mới nói: “Tôi cũng không biết.” Nhận được câu trả lời này, tôi liền tức giận. Nhưng tôi chưa kịp nói gì thêm, Lưu Miểu đã nói tiếp rồi. “Về cái chết của tôi… thực ra tôi cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi tôi và sếp đến đó, suốt một thời gian dài chẳng thấy ai cả. Chúng tôi tìm kiếm cả buổi trời trong một nhà kho ở vùng ngoại ô, mới tìm ra đường đi. Nhưng chúng tôi vẫn chưa đến được thành phố. Chúng tôi đã gặp một cô gái. Đó là… một con ma hơi khác biệt. Hình như cô ta lấy hồn ma làm trạng thái tồn tại, lúc chết cũng không có chấp niệm đặc biệt nào. Lúc chúng tôi hỏi thăm thông tin chỗ cô ta thì cô ta đột nhiên biến mất. Biến mất kiểu chết đi ấy. Có người đã đánh lén cô ta. Người đó tự xưng là thiên sư, đối với chúng tôi cũng chẳng thân thiện gì. Người đó cực kỳ cao ngạo. Tôi thấy sau lưng ông ta có rất nhiều oan hồn. Trong tình huống ấy, chúng tôi quyết định phải bức cung một số chuyện. Thế là tôi sử dụng năng lực, sau đó… tôi lập tức chết ngay…” Tôi thấy mơ màng: “Anh chết ngay là sao? Anh vừa sử dụng năng lực liền chết ngay tức khắc à?” “Đúng. Năng lực của tôi bị mất kiểm soát. Tôi bị chính năng lực của mình giết chết. Sự tình sau đó tôi chẳng nhớ gì hết. Thời gian ở khu Dương Sơn lặp lại, nên tôi theo đó hồi sinh, những kí ức ấy… cố định đến lúc tôi chết.” Giọng của Lưu Miểu nghe chua chát và bất lực. Tôi thực sự không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế. “Cậu đã phát giác ra gì đó rồi đúng không?” Lưu Miểu đột nhiên hỏi. Tôi nhất thời
không đáp được. “Trên thực tế, chúng tôi cũng chẳng biết nên làm thế nào mới là đúng nhất. Trước đó tôi cũng không biết đấy là thế giới tương lai. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là một cái dị không gian bình thường, có lẽ hơi lớn một chút mà thôi. Cũng tương tự như mấy cái dị không gian mà chúng tôi đã tiếp xúc lúc trước. Lúc ấy tôi với sếp đoán là do khu Dương Sơn thông với dị không gian này, nên mới bị Ông Trời cách ly. Cũng giống như muốn loại bỏ ung nhọt trên người, phải đem cắt bỏ một phần thân thể mang bệnh lẫn một phần phần thể còn khỏe mạnh. Nhưng nó chưa vứt bỏ hẳn khu Dương Sơn. Khi chúng tôi đi vào dị không gian, đã có ý định tiêu diệt hồn ma trong ấy, để tự Ông Trời tiếp nạp khu Dương Sơn trở lại. Nhưng tiến triển của việc này không như chúng tôi dự liệu. Sau khi tôi chết, tôi không rõ sếp đã trải qua chuyện gì. Chắc là cậu ấy hiểu về thế giới ấy hơn. Có thể, cậu ấy đã thấy hoàn chỉnh cái thế giới ấy.” Tôi rùng mình một cái, trong lòng thầm thấy sợ hãi. Đây là nỗi sợ hãi với tương lai. “Cậu ấy không nói cho cậu biết, chắc là đang muốn làm gì đó. Chúng tôi chẳng biết những gì mình đang làm có đúng hay không. Có lẽ, những gì chúng ta đang làm sẽ dẫn đến cái tương lai ấy. Cũng có thể, hiện tại chúng ta đang từng bước thay đổi tương lai ấy.” Lưu Miểu nói: “Tôi thiên về việc cậu nên làm chủ sức mạnh của năng lực tốt hơn nữa. Có lẽ sếp cũng nghĩ vậy. Nhưng nhóm của Ngô Linh…” Tôi nghe thấy Ngô Linh nói gì đó nhưng không nghe rõ. “Nhóm Ngô Linh cảm thấy, hiện tại không phải thời cơ tốt.” Lưu Miểu vừa nói vừa cười, tựa như đang than vãn. “Họ nghĩ ‘thời cơ tốt’ là lúc nào?” Tôi hỏi. “Thời điểm thế giới phát sinh thay đổi về bản chất.” Lưu Miểu ngẫm nghĩ rồi cho tôi một câu trả lời mơ hồ, hệt như nhóm người còn lại của Thanh Diệp. Tôi không thể hiểu nổi ẩn ý của họ. Toàn thế giới chẳng phải đang ác hóa sao? Đây là chỉ thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất sao? Nhưng lúc đó, kẻ chẳng hiểu gì cả như tôi làm được gì đây? “Nói một cách đơn giản là cậu không cần phải cố tình học thêm cái gì. Năng lực của cậu xuất hiện, hơn nữa lại xuất hiện ngay giai đoạn này, chứng tỏ Ông Trời cũng đang muốn làm gì đó. Có thể nó không được bình thường cho lắm, có chút vấn đề về thần kinh, nhưng mục đích và sức hành động của nó lại rất mạnh. Đến thời điểm ấy, cậu chỉ cần bộc phát hết toàn bộ năng lực của mình là được rồi. Việc tích lũy sức mạnh và còn sống đến thời điểm ấy, có thể để cho sếp lo liệu. Như vậy tỉ số an toàn sẽ cao hơn.” Lưu Miểu nói. Tôi hoàn toàn á khẩu. “Đại khái chính là… sự khác biệt giữa chiến tranh trường kỳ và chiến tranh hạt nhân ấy. Bọn họ thấy cậu là một quả bom hạt nhân, nên cậu chẳng cần làm chuyện thừa thãi. Còn tôi cho rằng, cậu rèn luyện thêm một chút năng lực bản thân sẽ tốt hơn. Còn sếp thì tôi không chắc lắm. Chúng tôi không có cơ hội nói chuyện lâu với cậu ấy. Hình như sau khi biến thành ma, cậu ấy cũng hết hứng thú với cái kiểu bàn bạc này rồi.” Lưu Miểu ngậm ngùi nói. Tôi không biết phải an ủi Lưu Miểu làm sao. Trước khi cứu Lưu Miểu ra, tôi cứ ngỡ Diệp Thanh chỉ muốn lợi dùng năng lực của tôi mà thôi. Đúng như cái ví dụ mà Lưu Miểu đã đưa ra, tôi chính là quả bom hạt nhân mà họ đang có được. Họ sẽ chọn thời điểm kích nổ, địa điểm tấn công, tôi chẳng cần làm chuyện dư thừa làm gì. Tôi không biết cái “ý nghĩ kì quái” của Lưu Miểu về tôi từ đâu mà có. Vì nguyên nhân tử vong của anh ta sao? Anh ta đã chết bởi chính năng lực của mình, cho nên hy vọng tôi không đi theo vết xe đổ ấy à? Cuộc nói chuyện này không thể giải tỏa hết mọi nghi vấn trong lòng tôi được. Tôi kể lại cho Trần Hiểu Khâu nghe, hy vọng cô ấy có thể phân tích ra chút gì đó. Nhưng Trần Hiểu Khâu suy nghĩ hồi lâu vẫn chẳng thể hiểu được tại sao lại thế. “Hơi… kì lạ nhỉ…” Trần Hiểu Khâu chỉ biết bình luận như thế với cách hành xử của nhóm Thanh Diệp. Tôi bị chuyện này làm bồn chồn không yên, công trình “ngồi thiền” vốn tiến triển không thuận lợi cũng bị ảnh hưởng. Tôi không bình tĩnh nổi. Tối đến, sau khi xếp bằng ngồi trên giường một hồi rất lâu, vừa mở mắt ra, tôi liền nhìn thấy đống hồ sơ nằm trên kệ sách. Tôi đang nghĩ, hay là mình bỏ buổi tập tối hôm nay. Nhìn đồng hồ, tôi leo xuống giường tiến đến kệ sách.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện