Hồ Sơ Bí Ẩn

Mã số 020 – Câu chuyện khủng bố (8)


trước sau

Ngày 24 tháng 6 năm 2003, liên lạc với Hồ Kiệt. File ghi âm 02020030624.wav. “Chào cậu Hồ.” “…” “Cậu Hồ?” “Các người… thực sự có cách sao?” “Đúng vậy. Hiện tại chúng tôi đã thấy được âm khí trên người cậu. Chắc cậu đã từng gặp ma, còn tiếp xúc với ma trong thời gian dài nữa.” “…” “Có thể chia sẻ về chuyện cậu gặp phải không? Chúng tôi đã biết được chuyện hôm đó xảy ra trên đường cao tốc thông qua bạn của cậu là cô Ngô Tuyết và cô Hồng Tiểu Ái, chúng tôi cũng đã xem video. Lúc đó, cô Đào mà các cô cậu gặp phải vẫn còn sống, thứ mà các cô cậu tông phải cũng chỉ là cái bánh xe, không phải người.” “Tôi biết… tôi biết chứ… Phù… Hôm đó tôi lái xe, chúng tôi kể chuyện ma… Từ xưa đến giờ tôi không hề sợ cái này, xem phim ma cũng chẳng sợ. Tôi chưa từng gặp phải chuyện quái dị. Tôi hoàn toàn không tin… Hôm đó, lúc lái xe, tôi cũng chỉ sợ mình tông phải người ta. Nếu tông chết người… trên đường cao tốc cấm người đi bộ, đúng ra người đi bộ không nên lên đó. Nếu có xảy ra chuyện thật, chắc là cuối cùng tôi cũng không phải chịu trách nhiệm. Nhưng tông chết người vẫn còn nhiều rắc rối khác. Tôi chỉ sợ mỗi chuyện này! Lúc đó, lúc lái xe và cả mấy ngày sau đó, tôi chỉ sợ mỗi chuyện này!” “Ừ.” “Phù… Đọc được bài báo, tôi liền thấy sợ. Tôi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, nghĩ có nên đi tự thú không. Video tôi cũng đã xem lại nhiều lần, bản thân tôi cũng đã cố nhớ lại nhiều lần. Tôi hoàn toàn chắc chắn mình không tông trúng người ta. Đồng Nhiễm Nhiễm… Đồng Nhiễm Nhiễm thì cứ không ngừng la hét. Sau đó cậu ấy cũng hâm hâm dở dở. Thần kinh cậu ấy hình như có vấn đề, tìm đâu ra được rất nhiều thứ. Tôi nghe nhóm Ngô Tuyết kể, cậu ấy đã đem rất nhiều thứ về ký túc! Tôi sợ nếu cậu ấy tiếp tục như thế, chúng tôi không đi tự thú, thì cậu ấy cũng bị người ta đưa lên báo trước. Cuối cùng dù chúng tôi không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng chuyện này cũng sẽ bị làm lớn. Đến lúc đó phải phân xử này nọ… Tôi chỉ nghĩ đến những chuyện này… nghĩ đến những chuyện rất thực tế…” “Ừ.” “Ngô Tuyết báo cho chúng tôi biết, người phụ nữ ấy bị bệnh thần kinh, bị xe tải tông chết. Tôi biết không tốt lắm, nhưng mà khi nghe cô ấy kể, không gạt các người đâu, tim tôi đập cực kỳ nhanh, cực kỳ kích động. Chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng tôi hết! Chuyện này chắc là kết thúc rồi! Tôi cứ ngỡ chuyện này đã kết thúc rồi! Lý Bằng cũng nghĩ như thế! Chúng tôi đều nghĩ như thế! Chỉ có Đồng Nhiễm Nhiễm. Cậu ấy thực sự đã bị bệnh rồi, cậu ấy bị bệnh… Cậu ấy chưa bỏ qua, mãi vẫn chưa chịu cho qua. Tôi không biết cậu ấy đang thấy ray rứt, hay là bị điên, có lẽ cậu ấy bị điên rồi… Những thứ cậu ấy tìm về càng lúc càng có vấn đề. Cạnh phòng tôi có một nam sinh cùng lớp, và cũng là bạn chung trường cấp ba với Đồng Nhiễm Nhiễm, nhà ở khá gần nhau. Cậu ấy bảo cậu ấy thấy Đồng Nhiễm Nhiễm nửa đêm đi đốt giấy, còn nhờ người quen biết xin bùa gì đó, còn có cả nước bùa, và những thứ chống ma quỷ nữa.” “Cậu bảo cậu nghe bạn học kể những chuyện này. Thế có thể cho chúng tôi biết tên của cậu ta không? Có lẽ chúng tôi cần trao đổi với cậu ấy ta xác nhận một số manh mối.” “Tôi có số điện thoại của cậu ấy. Cậu ấy bảo tôi phải cẩn thận. Cậu ấy từng nhắc nhở tôi và Lý Bằng. Nhưng chúng tôi không tin… chúng tôi không tin…” “Cậu ta nhắc nhở mọi người chuyện gì?” “Cậu ấy nói, lúc học cấp ba Đồng Nhiễm Nhiễm đã có vấn đề rồi. Là những thứ mà nữ sinh hay chơi như bút tiên, đĩa tiên, Đồng Nhiễm Nhiễm đều đã từng chơi. Hình như cũng từng xảy ra chuyện. Cậu ấy cùng một nữ sinh cãi nhau một trận um xùm, rồi cô nữ sinh đó đã chuyển trường. Nữ sinh trong trường ấy có đồn nhau rằng, cái người chuyển trường đã chết rồi. Họ chơi những thứ ấy, dẫn đến chết người. Hình như sau đó Đồng Nhiễm Nhiễm không dám chơi nữa. Lúc đó mẹ cậu ấy đã đưa cậu ấy đi coi thầy, từng đi coi thầy rồi. Lúc đến lớp, thấy trên tay có đeo một cái vòng. Nhà trường không chấp nhận, lúc giáo viên đòi tịch thu thì cậu ấy
khóc rống lên, không ngừng khóc lóc. Các thầy cô đã liên lạc với gia đình cậu ấy, chẳng biết nói chuyện thế nào, cuối cùng đã được cho phép mang cái chuỗi đó. Lên đại học… chúng tôi chẳng thấy cậu ấy đeo nữa. Hôm đó cậu ấy là người phản ứng mạnh nhất trên xe, sau khi xảy ra chuyện cũng vậy… Mẹ nó… Chắc chắn là do cậu ấy đã làm gì đó rồi… Chúng tôi đâu có dính líu gì với người phụ nữ đã chết đó đâu chứ! Người tông chết cô ta đâu phải chúng tôi! Người tài xế đó! Người tài xế đó còn chưa chết mà! Mà bản thân Đồng Nhiễm Nhiễm thì lại chết, cả Lý Bằng nữa…” “Cậu đã chứng kiến vụ tai nạn của Lý Bằng đúng không?” “… Đúng… Tôi đã nhìn thấy… đã nhìn thấy… người phụ nữ đó… áo đỏ… Tôi đã nhìn thấy… cô ta chớp mắt đã biến mất, nhưng tôi thực sự đã nhìn thấy. Đứng ngay sau lưng của Lý Bằng. Cô ta đã xô Lý Bằng, là cô ta đã xô Lý Bằng!” “Cậu đã nhìn thấy mặt cô ta chưa?” “Chưa, cô ta xõa tóc.” “Đây là hình của cô Đào mà chúng tôi tìm được, chắc cô ta cao tầm 1 mét 65, vóc người trung bình, tóc dài. Cậu nhìn xem, có phải cô ta không.” “Cái gì? Không phải cô ta thì còn cái *** gì nữa… Đồng Nhiễm Nhiễm triệu về cái thứ khác à? … Mẹ **” “Cậu Hồ này, mong cậu xác nhận, ma nữ mà cậu thấy có phải cô Đào không?” “Tôi không biết… tôi không thấy mặt... chắc là không đến 1 mét 65 đâu, chắc khoảng 1 mét 6… Không, chắc cao hơn một chút… chết tiệt…” “1 mét 6 có lẽ đến tầm này.” “Cao hơn, chắc cao hơn đấy… Tôi không biết, chỉ thấy một thoáng, không rõ lắm. Thấp hơn tôi một chút, chắc vậy. Tôi cao hơn 1 mét 7. Chắc… tầm tầm này… Tôi cũng không biết nữa. Cô ta lập tức biến mất mà. Cũng giống như hôm thấy ở đường cao tốc, không rõ lắm.” “Sau khi nghỉ học, cậu có gặp phải chuyện lạ gì không?” “Không có, trong nhà không có. Nhưng ở trường thì gặp phải rồi. Tôi đã nhìn thấy con ma nữ ấy ở trong trường. Ở trên lầu ký túc xá đối diện. Lúc tôi ra ban công ký túc xá, nhìn thấy trên cửa sổ đối diện có một người mặc áo đỏ đứng đó. Không phải đàn ông. Nhưng đối diện là ký túc xá nam. Thứ mặc áo đỏ ấy để tóc dài. Là con ma nữ ấy. Tôi không dám nhìn kĩ, lập tức bỏ chạy. Nhìn thấy đến ba, bốn lần. Còn lúc tan học nữa, tôi đang đi ngang qua cửa sổ hành lang cũng nhìn thấy. Ở dưới lầu, rất nhiều sinh viên đang ra vào giảng đường, cô ta đứng trong đám đông, lát sau thì biến mất. Cô ta còn ngẩng lên nhìn tôi nữa… Chắc là đang tìm tôi… Tôi bèn lấy cớ bị bệnh, xin phép nghỉ học về nhà. Tôi nói với cha mẹ, với thầy cô là mình sợ quá, phải nghỉ ngơi…. Tôi thật sự thấy sợ… Vương Ninh nhắc nhở tôi – Vương Ninh là cậu bạn cùng trường cấp ba với Đồng Nhiễm Nhiễm. Cậu ấy nhắc tôi phải cẩn thận, tôi cũng… Sau đó cậu ấy đã giúp tôi hỏi thăm mấy bạn nữ học chung hồi cấp ba. Trong những thứ mà ngày xưa Đồng Nhiễm Nhiễm đã chơi, có một loại bùa được truyền tai nhau trong nhóm nữ sinh. Cậu ấy đã giúp tôi hỏi, rồi tôi nhờ cậu ấy lấy một cái. Cực kì vất vả, đều là thứ trong thời cấp ba, rất nhiều người đã mất và vứt hết rồi.” “Có thể cho chúng tôi xem không?” “Được. Là cái này. Sau khi mang lên người thì tôi đã không còn nhìn thấy ma nữ ấy nữa. Cúng có thể là nó không bám theo. Có lẽ vẫn còn ở trong trường… Hiện tại tôi cũng chẳng dám đến trường xác nhận…” “Sau khi về nhà, đeo thứ này lên thì không còn gặp phải ma nữ ấy nữa à?” “Vâng.” “Cũng không gặp phải chuyện lạ sao?” “Ừ… chắc là không. Tối đến tôi có nghe chút tiếng động… không chắc lắm… Có lẽ là âm thanh do sàn nhà phát ra, hay bàn hoặc tủ gì đó, trước đây cũng có những âm thanh ấy. Thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng động ở sát vách hoặc tầng trên… chắc cũng bình thường cả thôi.” “Ừ, được rồi. Cảm ơn cậu đã bớt thời gian gặp chúng tôi.” “À, chuyện này…” “Chúng tôi đã nắm rõ được đại khái diễn biến của chuyện này rồi. Tiếp đến, chắc chúng tôi sẽ trao đổi với cha mẹ của Đồng Nhiễm Nhiễm để thăm dò một vài chuyện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện