Hồ Sơ Bí Ẩn

Án mạng tại sơn trang suối nước nóng (6)


trước sau

Những người này e là đã biết được gì đó. Bà cụ Shimada tuy đang giấu giếm chuyện gì nhưng bà Yoshinaga và Sakai là hai diễn viên chủ chốt trong phim, chắc hẳn đã biết được thông tin từ chỗ đạo diễn. Nhưng đối tượng nhập vào của tôi không phải là họ. Người phụ nữ này không phải người không biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng hoàn toàn không chú tâm đến chuyện này. Tôi cảm thấy khá tiếc nuối, đưa mắt quan sát một vòng trong vô thức. Đối tượng tiếp theo có thể là một trong số những người đang ở trong căn phòng này… Sau lưng tôi chợt đổ mồ hôi lạnh. Không biết lúc nào, trong phòng lại có âm khí nhàn nhạt. Trên thân những người phụ nữ này đang nhiễm phải âm khí của con ma ấy. Còn những người chưa nhiễm thì chiếm thiểu số, chính là bốn người nhà cụ Shimada, và những người vốn đang ở trong căn nhà này, là bà Yoshinaga, Sakai và nhóm trợ lý, nhóm nhân viên trang điểm. Tôi cảm thấy mồ hôi đang chảy qua cột sống của mình. Không biết có phải do tác dụng tâm lý của chính tôi hay không, mà trong thoáng chốc, khuôn mặt của những người phụ nữ này đều trở nên méo mó. Tôi chớp mắt, nhìn lại thật kĩ, hình như họ đã bình thường trở lại rồi. Nhưng tôi cứ cảm thấy đôi mắt họ đều nặng nề tử khí, giống hệt những đôi mắt mà tôi đã trông thấy dưới gầm sàn nhà. Shimada Otaki bắt đầu cựa quậy, hình như muốn thoát ra khỏi vòng tay của mẹ mình. Người mẹ ôm lấy cậu ta, khẽ dỗ dành, nhưng đứa bé càng cựa quậy dữ dội hơn. Những người phụ nữ kia đều quay qua nhìn. Shimada Otaki cứ như sắp khóc đến nơi, còn người mẹ của nó tỏ ra rất ngượng ngùng. “Thằng bé này… đừng quấy nữa. Nghe lời nào.” “Otaki kun, cháu nghe lời mẹ, dựa vào lòng mẹ ngủ một chút nhé!” Con dâu nhà cụ Shimada cũng quay qua dỗ cháu nội. Tôi nghi ngờ với sự nhạy cảm của một đứa trẻ, đã khiến cậu nhóc phát giác ra điều gì đó. Kể ra thì hôm qua, chính đứa bé này đã đuổi theo con mèo kia. Sau đó tôi không rõ cậu bé đã được người ta tìm thấy thế nào. Có lẽ trong quá trình ấy, cậu nhóc đã phát hiện được điều gì rồi. Bà Yoshinaga hỏi: “Có phải do nhiều người quá, nên cháu nó thấy ngộp không?” “Chắc vậy. Để chúng tôi đưa nó ra ngoài. Không làm phiền mọi người nữa.” “Bà nói gì vậy? Là chúng tôi gây phiền cho mọi người mới đúng. Bên ngoài có lẽ rất lạnh, hay là khoác thêm áo khoác cho cháu nó đi.” “Không cần đâu.” Bà cụ Shimada đứng dậy, dắt tay dẫn Otaki ra ngoài, bộ dạng khá vội vã. Con dâu và cháu dâu của bà ta cũng đứng lên theo. Họ vừa đứng lên thì những người phụ nữ kia cũng quay qua nhìn. Tôi không cảm nhận được chút xíu cảm xúc nào từ người phụ nữ tôi nhập vào. Cô ta chỉ nhìn gia đình Shimada trong vô thức, tiêu điểm của ánh mắt hình như là Otaki. Shimada Otaki kéo lấy tay cụ mình ra ngoài, dáng vẻ vội vàng muốn bỏ chạy. Bà Yoshinaga và Sakai tiễn họ ra đến cửa. Những người phụ nữ kia vẫn đang dõi mắt nhìn theo. Yoshinaga và Sakai hình như cảm nhận được, nên lúc đi đến cửa ngừng lại một chút, sau đó đi theo người nhà cụ Shimada một cách thật tự nhiên. Những nhân viên đi cùng họ cũng được gọi ra, bảo đi nấu thêm nước ấm. Cánh cửa lùa được mở ra. Trong và ngoài cánh cửa giấy là hai thế giới khác biệt. Những người phụ nữ ở trong phòng nhìn thẳng ra trước, nhưng hoàn toàn không nhúc nhích, hệt như những pho tượng. Âm khí trong phòng âm thầm di chuyển, giống như vừa hóa giải được lời nguyền nào đó, những người phụ nữ này đã dần dần trở lại bình thường. Dường như họ không hề ý thức được những hành động khác thường trước đó của mình. Bà Yoshinaga và Sakai mãi vẫn chưa thấy trở lại. Người phụ nữ tôi nhập vào chơi điện thoại cho đến lúc hết pin, tựa như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, vươn vai uốn mình, đổi tư thế ngồi. Đôi chân của cô ta đã bị tê cứng, vì thế bèn đứng lên. “Tôi đi nhà vệ sinh chút nhé!” Cô ta nói với người ngồi bên cạnh rồi đi ra. Trên hành lang vắng tanh, cô ta nhìn quanh, không chắc chắn phương hướng lắm, cứ tiếp tục đi tới phía trước. Đi được một đoạn, cô ta nhớ lại, nhà vệ sinh của loại phòng Suite này hình như không ở bên ngoài. Đang định quay lại thì cô ta nghe thấy có tiếng nói chuyện vang ra từ trong căn phòng bên cạnh. Người phụ nữ nghe ra giọng của Sakai. Giọng của Sakai vốn rất đặc biệt, nhưng hiện tại đã mất đi sự ngọt ngào trước giờ, thay vào đó là vẻ nghiêm túc và bức bách. Người phụ nữ
hiếu kỳ, nhìn quanh, rồi rón rén đến sát bên cửa. So với cô ta, tôi muốn nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện bên trong thì dễ dàng hơn nhiều. Tôi bay thẳng vào trong, liền trông thấy bà Yoshinaga và Sakai, họ đang ngồi đối diện với những người phụ nữ nhà cụ Shimada. Gian phòng này nhìn rất giống phòng đọc sách, nhưng trên kệ lại không có sách. Trong đó chỉ có những đồ gia dụng trống trơn, trên tường và bàn chẳng có vật trang trí gì cả. Nơi đây hình như là phòng mới được sửa sang lại. Nhưng những đồ gia dụng, vách tường và thảm trải nền đều không còn mới, trái lại rất cũ kĩ, có vẻ đã được sử dụng qua lâu lắm rồi. Không chỉ vậy, trong phòng khắp nơi bị phủ một lớp bụi dày cộm. Tôi hồi tưởng lại một chút, cửa kéo của gian phòng này cũng đang bám đầy bụi. Sakai nói: “… Bà cụ Shimada, hy vọng bà có thể thành thực cho chúng tôi biết, nơi đây đã xảy ra chuyện gì. Tôi không hề có ý đùa giỡn, cũng không cố tình lừa gạt bà. Mà thực sự, từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy một số thứ. Điểm này, trong giới cũng có khá nhiều lời đồn. Không biết bà có xem qua chương trình ấy hay không. Những gì tôi kể trong chương trình ấy đều là sự thật. Trước khi căn biệt thự trong núi Katsura bốc cháy, tôi đã có dự cảm rồi. Sau khi đi vào khu khách sạn này, tôi cũng có dự cảm tương tự. Không, phải nói là một dự cảm mãnh liệt hơn.” Vẻ mặt Sakai rất nghiêm túc, còn bà Yoshinaga ở bên cạnh rất điềm tĩnh, đôi mắt khẽ rủ xuống, hệt như một bức tượng đất sét. Tôi cảm thấy hoang mang với lời Sakai vừa nói. Không ngờ cô ta có được năng lực dự cảm. Cũng không hẳn là năng lực dự cảm, chỉ là có thể cảm nhận được âm khí của ma quỷ mà thôi. Tôi lại nhìn qua bà cụ Shimada. Con dâu và cháu dâu của bà ta đều đang căng thẳng, nhưng bà ta lại vẫn bình thường. Nhìn thấy bộ dạng của Otaki, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, quay lại nhìn Sakai, trong lòng đã bắt đầu thấy nghi ngờ. Sakai thực sực đang sở hữu một loại năng lực nào đó, hay cô ta đang lừa Shimada? Cuộc nói chuyện này chợt trở nên rất kỳ lạ. Hai nhóm người sao lại đi cùng nhau, còn đến chỗ này để nói chuyện? Bà Yoshinaga mở mắt nhìn Shimada, lên tiếng: “Bà cụ Shimada, căn phòng này vốn do ai sử dụng vậy?” Đôi mắt Shimada khẽ di chuyển. “Qua bố cục, thì nơi đây chắc là nhà ba người ở. Tôi đã nhìn thấy đồ chơi của trẻ con.” Yoshinaga khẽ chỉ tay. Hướng mà bà ta chỉ chính là cánh cửa lùa đang mở rộng. Một căn phòng có hai gian nhỏ nối thông nhau, trong phòng này chứa đồ gia dụng, còn phòng kia thế nào thì tôi chưa vào quan sát được. Khẽ di chuyển một chút, tôi đã nhìn thấy món đồ chơi mà Yoshinaga đã nói. Đó là một trái bóng da đã bị xẹp, nằm trong góc phòng, hình như đã bị chủ nhân của mình bỏ rồi. “Đồ đạc của người lớn đã được thu dọn, nhưng đồ chơi của trẻ nhỏ vẫn còn sót lại.” Yoshinaga nói: “Vừa rồi chúng tôi định mở cửa ra, nhưng bà lại tỏ ra rất căng thẳng. Trong này đã từng xảy ra chuyện sao?” Bà cụ Shimada cúi mắt xuống, không biết đang nghĩ gì. Còn con dâu và cháu dâu của bà ta đứng ngồi không yên, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn chăm chú bà cụ Shimada. Otaki dựa vào ngực mẹ, uể oải ngáp một cái. Tôi cảm nhận được âm khí nhàn nhạt trong phòng, nó bay ra từ trong gian phòng kia ra, nhưng tôi lại chẳng thể nào vào kiểm tra được. “Chúng tôi vẫn chưa đi gặp đạo diễn. Nhưng chắc chắn đạo diễn biết căn phòng này. Bà đã dùng cớ gì để cho đạo diễn không vào đây ở, tôi cũng không muốn hỏi. Nhưng bà cụ Shimada này, chắc bà cũng đã biết, nơi đây đã chết ba mạng người rồi. Cả khách sạn và toàn bộ ngọn núi này đều bị tuyết lớn phong tỏa. Chúng ta không thể thoát ra được. Dù không có thứ gì lạ ở nơi đây, chỉ với tình hình đường bị tuyết phong tỏa thế này, cũng đã khiến chúng ta phải đối mặt với rất nhiều khó khăn rồi. Nếu bà không đồng ý nói cho chúng tôi biết sự thật, vậy chúng tôi cũng không thể đối đãi với bà giống như trước nữa.” Giọng điệu bà Yoshinaga đã bắt đầu cứng rắn: “Tuy nơi đây là khách sạn của bà, nhưng bây giờ nếu xét về nhân số, thì đoàn làm phim vẫn chiếm ưu thế hơn.” Câu nói này khiến cặp mẹ chồng con dâu nhà cụ Shimada hoàn toàn lo lắng. Bà cụ Shimada cuối cùng cũng nhìn thẳng bà Yoshinaga.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện