Hồ Sơ Bí Ẩn

Thân, dung


trước sau

Thân Tiểu Dung tan biến, linh hồn của tôi liền quay trở lại thân thể. Thứ nhìn thấy khi mở mắt ra chính là trần nhà trong phòng ngủ.

Tôi trợn trừng mắt một hồi lâu, cơ thể suýt tuột khỏi ghế thì tôi mới vội vàng ngồi thẳng người lại.

Thân Tiểu Dung chắc chắn đã chết. Kiểu chết ấy… nhất định ông ta đã bị Diệp Thanh giết.

Diệp1Thanh điên rồi? Mất kiểm soát rồi?

Bằng không tại sao lại giết chết Thân Tiểu Dung?

Thân Tiểu Dung có thể đưa tôi đi gặp hồn ma thật cổ xưa, như thế tôi mới có thể thay đổi hiện thực triệt để chứ!

Hay là, anh ta có kế hoạch khác?

Hoặc Thân Tiểu Dung có âm mưu bất chính?

Tôi suy nghĩ đến đau đầu mà vẫn không tài nào tìm8ra sự thật.

Tôi lấy di động ra, gọi cho Ngô Linh, giọng điệu không khỏi trở nên cáu gắt, chất vấn rốt cuộc Diệp Thanh đang bị làm sao vậy.

Ngô Linh rất kinh ngạc.

“Cậu nói là anh ấy giết Thân Tiểu Dung?” Ngô Linh trầm ngâm hồi lâu, cũng chẳng tìm ra đáp án giống hệt tôi.

“Chỗ của Bạch An có tìm được một số tác phẩm.” Ngô2Linh đột nhiên nói: “Ban đầu không biết đó là gì, bây giờ mới hiểu, đó là những gì Thân Tiểu Dung đã trải qua.”

Ngô Linh gửi những bức tranh của Bạch An qua cho tôi.

Đó là một căn nhà cổ xưa, dinh thự nằm giữa ruộng đồng, có sân vườn lớn, trang trí vô cùng hoa lệ, có vẻ là nhà của gia tộc giàu có.

Đây chính4là bức tranh đầu tiên trong chuỗi tranh dài của Bạch An, không có bất kỳ điểm quái dị hay kì bí nào.

Bức thứ hai là một bức tường phù điêu. Giống như đưa ống kính tiến vào trong sân, trông thấy mặt bên kia của bức tường phù điêu này.

Thứ được điêu khắc trên bức tường không phải hoa chim cá côn trùng, cũng chẳng phải các chữ phúc lộc thọ, mà là một chuỗi các đường nét trừu tượng.

Tôi là người không có tố chất nghệ thuật, đúng ra không thể hiểu được nội dung của hình vẽ này. Nhưng liên tưởng đến hình vẽ và quan hệ của nhà họ Thân, tôi lập tức nhận ra, đây chính là tổ hợp của hai chữ “Thân” và “Dung”. Nét bút của hai chữ này đan vào nhau, biến thành một hình vẽ như vậy.

Bức tranh thứ ba, góc nhìn đã vượt qua khoảnh sân, đi vào trong nhà.

Trong gian nhà khá cổ điển, có cả đồ vật thời cổ lẫn thời hiện đại. Đèn dầu, máy hát đĩa, giường bạt bộ*, gương thủy ngân… Có một bé sơ sinh đang nằm trên giường bạt bộ. Gương thủy ngân đang quay về phía khung cửa sổ gỗ có chạm hoa văn, trên khung cửa dán giấy hoa có ý nghĩa chúc phúc màu đỏ. Bóng cây cối bên ngoài cửa sổ cùng với khung cửa sổ và giấy hoa soi mình lên gương, có vẻ đang vào độ đầu xuân.

* Giường bạt bộ: một loại giường lớn truyền thống của Trung Quốc, có bốn trụ xung quanh, có trần giường, có tam cấp để bước lên.

Vừa nhìn vào tôi liền trông thấy mặt gương ấy. Ánh mắt đi sâu vào trong mặt gương, nhìn chăm chú khung cửa sổ một lát.

Tôi phóng to bức tranh lên, mới xác định cảm nhận của mình về mặt gương không hề sai.

Bên ngoài cửa sổ đang có rất nhiều đôi mắt. Giấy dán cửa sổ bị khoét thủng, lộ ra những đôi mắt lớn nhỏ khác nhau, không thuộc cùng một người.

Giấy hoa màu đỏ cùng bóng cây đen tối che lấp tầm mắt của người nhìn. Đồng thời, mặt kính này thực sự quá nhỏ, rất dễ khiến người ta không chú ý đến.

Tôi cuộn màn hình xuống, xem tiếp bức tranh thứ tư.

Điều khiến tôi bất ngờ chính là, bức này không liên quan đến tấm gương, mà là mô tả chiếc giường kia.

Bé trai sơ sinh trên giường đang đưa mắt nhìn lên trần giường. Trên trần giường có rất nhiều mẫu hoa văn, đều là những hình ảnh mang ngụ ý cho sự may mắn, có những thứ trái tượng trưng cho ý nghĩa con đàn cháu đống như lựu, nho… cũng có con dơi, đào mừng thọ… tượng trưng nhiều phúc nhiều thọ.

Những hoa văn ấy rất phức tạp, sản sinh ra rất nhiều bóng mờ.

Tôi cảm thấy da đầu tê dại.

Trong khe của các hoa văn điêu khắc, tôi đã trông thấy vết máu.

Vết máu đỏ sậm đặc sệt dính trên các hoa văn điêu khắc, từ trong các khe hoa văn thấm ra ngoài.

Có cảm giác như máu sắp nhỏ xuống mắt của đứa bé sơ sinh. Nhưng vẻ mặt nó chẳng có chút biểu cảm nào cả, ánh mắt vẫn có điểm nhìn, chắc là nó biết rõ mình đang nhìn thấy thứ gì, nhưng không một chút sợ hãi, cũng chẳng thấy tò mò.

Bức tranh thứ năm, có một bóng người xuất hiện bên cạnh đứa bé trai sơ sinh. Cái bóng người được hình thành từ máu tươi ấy có vẻ cũng là một đứa bé sơ sinh, nó đang bò bên cạnh bé trai kia, bàn tay nhỏ xíu của nó tựa như đang thò đến, nắm lấy tay của đứa bé trai.

Bức tranh thứ sáu, bóng người hình thành từ máu ấy đã biến thành khối lập thể. Nhìn vào, tựa như có một bé gái sơ sinh nổi lên từ trong vũng máu. Bé gái nhìn về phía cửa phòng bằng ánh mắt đầy thù hận.

Còn đứa bé trai thì được một người đàn bà bế lấy, đang đi ra khỏi phòng. Đứa bé trai vẫn đang nhìn chăm chú bé gái và vẫn không tỏ vẻ sợ hãi hay tò mò.

Bức tranh thứ bảy, đứa bé trai đang đứng trước đám cháy, yên ắng nhìn bé gái sơ sinh bị thiêu đốt, chẳng có chút động lòng
trước sự phẫn nộ, căm thù và đau khổ của bé gái.

Chuỗi tranh được lắp ghép từ bảy bức tranh. Phần lạc khoản có chữ ký của Bạch An, có cả ngày tháng. Tác phẩm này của Bạch An được ra đời hơn một tháng về trước.

Sau khi xem xong, tôi chỉ biết thở dài một hơi.

Đây rõ ràng là những gì Thân Tiểu Dung đã trải qua. Nói cách khác, là những trải nghiệm của Thân Tiểu Dung khi trở thành Thân Minh Nghĩa. Bé gái sơ sinh chính là người chị song sinh của ông ta. Còn những đôi mắt đang nhìn trộm chắc hẳn là các hồn ma của những người nhà họ Thân bị chết oan trong quá khứ.

Khi Thân Tiểu Dung đầu thai thành Thân Minh Nghĩa, chắc là ông ta đã nhận ra nhà họ Thân không xong rồi. Ông ta không bộc lộ thân phận, chẳng đưa ra khối tài sản mà mình đang cất giữ. Ông ta cứ để như thế mà qua đời rất sớm, để lại một đống rắc rối.

Mấy thế hệ sau của nhà họ Thân càng lúc càng hỗn loạn, truyền dòng nối dõi qua nhiều năm như thế, cuối cùng lại bị đứt mạch ở thế hệ của Thân An Khang.

Vậy ra, Thân Tiểu Dung chắc hẳn đã rất căm hận nhà họ Thân. Hận sắt không rèn thành thép, hoặc…

Di động của tôi chợt rung lên, Ngô Linh đã gửi tin nhắn mới.

“Chúng tôi đã điều tra về những người khác trong nhà họ Thân. Người thân cùng huyết thống có thể tìm thấy, tất cả đều đã chết trước năm 2008. Bao gồm cả những thành viên nữ của họ tộc. Đây hẳn là cuộc trả thù của Thân Tiểu Dung.”

Tôi chợt rùng mình một cái

Quả nhiên, Thân Tiểu Dung không chỉ hận sắt không rèn thành thép, mà còn không muốn những người khác được tiếp tục sống. Dù đó là những người phụ nữ, đối tượng ông ta không thể đầu thai vào, cũng đã bị ông ta xóa sổ sạch.

Thực ra thì chuyện này đã có điềm báo từ trước.

Thân Minh Tu bị vô sinh, người ủy thác mà Thanh Diệp gặp phải không hề có quan hệ huyết thống với nhà họ Thân, cùng lắm chỉ được xem như bị gắn cho “cái danh nghĩa” như thế. Có những người con, người cháu, e rằng còn không biết đến sự tồn tại của Thân Minh Nghĩa và Thân Minh Tu. Dù vậy, Thân Tiểu Dung vẫn quyết mượn dao giết người, lợi dụng Tiêu Doanh khử sạch những người ấy.

Quá tàn ác.

Đích thực là một tên biến thái có tâm lý bệnh hoạn.

Nói theo góc nhìn của thời này, đó chính là ví dụ của hiện tượng Rối loạn nhân cách chống xã hội (ASPD).

Tôi chợt nhớ lại cảnh tượng ông ta giết chết hồn ma bé gái sơ sinh. Ông ta có thể quỳ xuống đất để xin lỗi chẳng có chút do dự và cũng có thể thẳng tay tiêu diệt hồn ma bé gái, vừa xong chuyện liền quay qua tiếp tục thương lượng điều kiện với tôi.

Thân Tiểu Dung đã đầu thai chuyển kiếp nhiều lần như thế, tạm thời không xét đến năng lực, nhưng riêng về phần tâm trí, đã đủ để khiến người khác phải kiêng dè.

Tôi bắt đầu nhận thấy, Diệp Thanh bất ngờ ra tay giết chết ông ta, thực sự là một lựa chọn đúng đắn.

Có điều, mất đi Thân Tiểu Dung, đồng nghĩa sẽ mất đi một đầu mối.

Tôi xem đồng hồ, quyết định ngày mai sẽ đến thôn Sáu Công Nông sớm một chút, để hỏi Diệp Thanh thử xem, rốt cuộc anh ta có dự tính thế nào.

Thực ra, Thân Tiểu Dung cũng đã cung cấp cho tôi một số thông tin.

Ông ta từ Địa Phủ xuất hiện đến nhân gian và cũng có những hồn ma khác đồng hành cùng ông ta. Như vậy, chúng tôi kiểu gì cũng sẽ tìm được hồn ma thích hợp ấy.

Tôi xếp hồ sơ lại, tắm rửa rồi nằm lên giường đi ngủ.

Tôi ngủ rất nhanh, nhưng chẳng đi vào cảnh mộng.

Khi ý thức đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi chợt nghe thấy giọng nói ồn ào của đàn ông.

Nghe ra thì đây là giọng của một nam thanh niên, chất giọng trầm đục và hơi khàn, có kèm theo một chút tiếng địa phương.

“… Xem bắn pháo hoa trước Tết nhé. Xin chào mọi người, chỗ của chúng ta vốn dĩ năm nào cũng có biểu diễn văn nghệ và bắn pháo hoa. Nhưng do năm nay phải hưởng ứng phong trào bảo vệ môi trường, nên không có tổ chức. Tôi đành phải xem thử qua livestream. Woa… oa! Woa!”

Chíu... đùng... đùng... đùng...

Cùng với tiếng pháo hoa nổ vang trời, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện