Hồ Sơ Bí Ẩn

Cuộc chiến sống còn (1)


trước sau

Đêm đã khuya.

Đêm nay trăng tròn.

Thời gian mà nhóm Ngô Linh chọn không phải là “một đêm giết người dưới trăng mờ gió lộng”, mà là đêm trăng sáng đến mức chẳng cần đèn đường cũng có thể thấy rõ cảnh vật trong đêm.

Tôi đứng1bên cửa sổ, dõi mắt nhìn vầng trăng trên kia, trong tay tôi đang cầm điện thoại.

Nhóm Ngô Linh chắc là đang hành động.

Kết quả có thể sẽ có rất nhanh, cũng có thể sẽ kéo dài đến sáng…

Tay tôi đang run khe khẽ, lòng8hơi hồi hộp.

Tôi đặt điện thoại lên bệ cửa sổ.

Lòng bàn tay ướt mồ hôi. Tim đập thình thịch. Cảm giác này không hề dễ chịu, cứ như phát bệnh tim.

Cảm giác bất an bao chặt lấy tôi, tôi luôn có một dự cảm chẳng2lành.

Tôi đặt tay lên vùng tim mình.

Tiểu Bạch ở đây nhỉ? Nó đã cảm nhận được gì đó sao?

Chớp mắt, vầng trăng trên trời đã không còn treo trên cao, mà đã chếch về Tây.

Tuy không nghe thấy tiếng chuông báo, tôi vẫn cầm điện4thoại lên xem thử.

Quả nhiên không có tin, cũng chẳng có cuộc gọi nhỡ.

Pin điện thoại đang đầy, tín hiệu cũng tốt.

Tôi còn thử gửi một tin nhắn, đích xác là rất tốt.

Lâu quá…

Vẫn chưa có kết quả.

Tôi cảm thấy đôi chân mình tê buốt. Đứng lâu như thế lại chẳng nhúc nhích, khiến chân tôi không chịu nổi.

Tôi định ngồi xuống.

Cầm theo điện thoại, muốn đi về phía bàn đọc sách, nhưng chân tôi đột nhiên tê cứng.

Đôi chân đã mất cảm giác, suýt chút nữa là ngã xuống đất.

Tôi vịn bệ cửa sổ, chân đang nhói lên như bị kim châm.

Tôi thẳng chân lên để nó mau hồi phục lại.

Vừa gồng lên, tôi tựa như bị hụt chân.

Sàn nhà giống như chợt xuất hiện một cái hố lớn, cả người tôi rớt xuống.

Chớp mắt, cảnh vật xung quanh trở nên tối om, đèn tắt mất rồi.

Hình như tôi đang bay…

Không phải tiếp đất tự do, mà là rơi theo đường cong…

Khoan!

Tôi chớp chớp mắt, tầm nhìn hoàn toàn thoáng đãng, trông thấy trời đêm và trăng sáng!

Trăng đang ở trên cao…

Là cảnh mộng!

Tim tôi như vừa đánh rơi một nhịp!

Ai chết vậy?

Tôi lập tức bay lên, vừa đúng lúc nghe thấy một âm thanh tiếp đất.

Quay lại, tôi liền nhìn thấy Lưu Miểu.

Tôi quên cả thở.

Trước ngực Lưu Miểu có ba vết cào, từ bên hông trái qua hông phải, xé rách áo của anh ta.

Tôi nhìn thấy Lưu Miểu lộn ngược ra sau một vòng, từ dưới đất bật dậy, rồi xoay người lăn long lóc.

Luồng khí tanh hôi sượt ngang qua người tôi.

Rầm!

Một con quái vật giống như gấu đáp xuống chỗ Lưu Miểu đã ngã khi nãy.

Lưng nó giống như gấu, vừa quay đầu lại, thì lộ ra mỏ của loài chim. Cái mỏ chim ấy đang phát ra ánh sáng lạnh người dưới ánh trăng, bên trên hình như còn được khắc chữ bùa. Nhưng tay nó lại là tay của con người, quái đản là nó mọc ra vuốt dạng móc câu.

Lưu Miểu quỳ một chân trên đất, thở hổn hển.

Ngực anh ta có máu chảy xuống, trên đầu đầy mồ hôi.

Con quái vật ấy lại hành động, gầm lên một tiếng, bốn chân chạm đất rồi phóng về phía Lưu Miểu.

Lưu Miểu lập tức né tránh, động tác trông vô cùng khó nhọc, né được cái mỏ chim của quái vật trong gang tấc.

Người tôi cũng theo đó bị kéo đi, và cũng giật mình định thần lại.

Tôi nhìn quanh, không thấy những người còn lại của Thanh Diệp đâu.

Nơi đây hình như là một công viên. Bãi cỏ, cây cối ở gần đây đều có dấu vết bị giẫm nát. Vết móng vuốt, vết máu trên đất chứng tỏ Lưu Miểu và con quái vật này đã đánh nhau suốt một quãng đường.

Phía trên phương hướng kéo dài của dấu vết, có mấy luồng âm khí quen có, lạ có.

Lưu Miểu bị lạc đàn? Hay là cố tình tách con quái vật này ra?

Máu đâu? Máu của Gã Béo không có tác dụng ư?

Tôi đang nghĩ như thế thì nhìn thấy lúc áp sát con quái vật, Lưu Miểu liền rút từ trong túi ra một ống nghiệm.

Quái vật dang hai tay ra, rống lên một lần nữa.

“Véo…” Lưu Miểu vung tay.

Quái vật tựa như thú cưng đã được huấn luyện, ngửa cổ lên, há miệng đớp lấy cái ống nghiệm đó, lập tức cắn vỡ nó.

Máu trong ống nghiệm chảy vào miệng quái vật, nó lập tức khựng lại, đôi mắt như đang phát ra ánh sáng.

Lưu Miểu che lại vết thương, chạy nhanh ra sau lưng quái vật, phóng về một hướng khác của bãi cỏ.

Sau lưng đang vang lên tiếng rống, lần này là tiếng rống đau đớn.

Tôi quay đầu lại, thấy thân thể con quái vật đang phình lên một cách quái dị.

Nó sắp nổ!

Lưu Miểu dừng bước, nhào về phía bên cạnh.

Người tôi lại bị kéo theo lần nữa, có thứ gì đó bay sượt qua mặt.

Một luồng sáng…

Lá bùa?

Ầm!

Quái vật nổ tung, máu rơi xuống như mưa.

Lưu Miểu bị văng trúng, người đàn ông ở trước mặt Lưu Miểu cũng bị dính.

Mặt gã ta bị dính máu, đôi mắt nhìn trừng trừng Lưu Miểu, chiếc la bàn trên tay chuyển động cực nhanh.

Là Chương Ức Phong!

Nhưng mà… Chương Ức Phong chưa phát hiện ra tôi ư?

La bàn trên tay Chương Ức Phong sáng lên, chỉ sáng lên mấy điểm.

Có thứ gì đó bay ra
khỏi la bàn, một loại khí gì đó.

Lưu Miểu rên lên một tiếng, trước ngực truyền lại một cơn đau mãnh liệt.

“Ha ha ha ha…”

Sau lưng Chương Ức Phong đột nhiên vang lên tiếng cười của phụ nữ.

Tiếng cười man dại này không thể là của Ngô Linh.

Là phù thủy kia?

Tôi đang suy đoán thì chỗ ở trước mặt Chương Ức Phong đã có biến đổi.

Tôi đã nhìn thấy hố đen sau lưng Chương Ức Phong. Những oán linh bên trong đang gào thét gầm rú.

Đây là năng lực của Lưu Miểu.

Ý thức của Lưu Miểu truyền vào trong đầu tôi.

Phải chạm được Chương Ức Phong. Bắt được gã ta, năng lực của Lưu Miểu mới thực sự vận hành.

Một mình anh ta khó đối phó nổi với Chương Ức Phong.

Còn Ngô Linh, Diệp Thanh và La Mục… Sư phụ của Chương Ức Phong đã cầm chân họ, tạm thời không thể qua được đây.

Thôi hỏng rồi.

Lưu Miểu thầm kêu lên trong bụng.

Âm khí bay ra khỏi la bàn đang hấp thụ máu ở xung quanh. Máu của quái vật đã biến thành sương, đang tụ tập, hình như sắp hình thành quái vật mới.

Lưu Miểu căn răng, lao thẳng đến.

Dáng người Chương Ức Phong thấp nhỏ hơn Lưu Miểu một chút, nhìn vào không giống người thường rèn luyện sức khỏe.

Nhưng Lưu Miểu đã bị thương, vừa chạy liền động đến vết thương.

Ngoài ở ngực, hình như trước đó chân anh ta cũng đã bị thương.

Chương Ức Phong liên tục lùi lại, nhưng không hề hoảng loạn, hệt như mèo vờn chuột.

Khối máu kì quái kia đang ngọ nguậy giữa không trung, trồi lên một khuôn mặt người.

Thình lình, âm khí ở một khu khác đã bắt đầu di chuyển.

La Mục! La Mục đang đến đây!

Tôi vừa quay lại, liền nhìn thấy La Mục đang hộc tốc chạy lại. Trên bãi cỏ có những mảng cỏ bị bong ra, suýt chút nữa cậu ta đã vấp té.

Lòng tôi lo lắng vô cùng.

La Mục đang rất tập trung, không phát hiện ra tôi. Sau khi nhìn thấy Chương Ức Phong, cậu ta liền dừng lại, nhắm mắt, đan hai tay vào nhau, tựa như đang cầu khấn gì đó.

Sau lưng cậu ta đột nhiên xuất hiện hình ảnh của một người phụ nữ mặc váy xám. Mắt đỏ, môi đỏ, trên khuôn mặt trắng dã là một nụ cười tà ác.

Liếm liếm đôi môi, người phụ nữ đặt tay lên vai La Mục.

Chương Ức Phong giật mình, bất giác nhìn về một khu vực khác.

Chắc gã ta không ngờ hai hồn ma này lại có cơ hội chạy đến đây.

Đột nhiên, không gian sau lưng Chương Ức Phong bắt đầu méo mó.

Một khối màu đỏ giống khối máu kia thình lình xuất hiện giữa không trung, tựa như vừa xé rách không gian.

Bốt điện thoại màu đỏ lặng lẽ xuất hiện sững sừng sau lưng Chương Ức Phong.

Cửa bốt điện thoại bị đẩy bật ra, âm khí bay ra ngoài.

Tôi nhìn thấy Thẩm Vọng Thư xuất hiện trong bốt điện thoại, trợn mắt nhìn chằm chằm Chương Ức Phong.

Cô ta đưa tay đến, tóm lấy vai của Chương Ức Phong, cắn vào cổ gã ta.

Chương Ức Phong gào thảm một tiếng, muốn quăng cái la bàn trên tay đi.

Lưu Miểu nắm lấy cơ hội này, khóa chặt đôi tay của Chương Ức Phong.

Năng lực của anh ta cũng lập tức vận hành.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện