Hồ Sơ Bí Ẩn

Quỷ ngữ (2)


trước sau

Giữa tiếng khóc của Quỷ Ngữ và tiếng bước chân trên hành lang, cảnh tượng xung quanh dần thay đổi…

Trong phòng kí túc xá có thêm ánh sáng mặt trời và ánh đèn. Các cô gái có người đang ngồi trước bàn học, có người đang ngồi trên giường và đều đang làm việc riêng của mình. Quỷ1Ngữ đi ra từ phòng vệ sinh ở bên cạnh, kéo ghế ra và ngồi vào chỗ của mình, lấy vở bài tập từ trong cặp ra. Các cô bé khác đều dừng tay lại, lén nhìn về phía Quỷ Ngữ.

Một lúc sau, Quỷ Ngữ làm bài tập xong và thu dọn đồ đạc.

“À, Trương Tân.” Cô bé8chủ động tối hôm qua nhảy từ trên giường xuống.

Quỷ Ngữ quay đầu nhìn về phía cô bé.

“Chuyện của mẹ chị, tụi em đều đã biết cả rồi.” Cô bé lên tiếng.

Tim Quỷ Ngữ bỗng thắt lại đau đớn. Cảm giác đau buồn đó truyền thẳng đến người tôi.

“Chuyện là thế này…” Trông cô bé khá chần chừ,2chạy đến bên bàn học, lấy một tờ giấy từ trong hộc bàn ra.

Tờ giấy khá cứng, mặt sau màu trắng, sau khi mở ra đã lộ ra hình ảnh có màu bên trong. Trông giống như là poster của phim hoạt hình gì đó vậy, nhưng kết cấu bức tranh có hơi kì quặc. So với với4nhân vật nữ xinh đẹp dễ thương kia thì hình ma pháp trận trên ngực cô gái đó còn rõ ràng hơn.

“Đây là bảng gọi hồn của La La Linh. À, La La Linh chị đã xem chưa?” Cô bé hỏi.

Quỷ Ngữ lắc đầu.

“La La Linh mà chị còn chưa từng xem sao?” Có người kêu lên với vẻ ngạc nhiên, nhưng lại vội đưa tay che miệng mình lại.

“La La Linh là một bộ phim hoạt hình. Cô ấy biết, à, cầu siêu cho linh hồn. Là có thể để cho hồn ma đi đầu thai.” Cô bé lên tiếng giải thích: “Cô ấy đã dùng cái này để cầu siêu. Em hỏi mượn của hàng xóm em đó. Cái này có thể có tác dụng đấy, còn có cái này.”

Cô bé lại đi lục hộc bàn, lấy một cái hộp nhỏ ra, lấy từ trong hộp ra những viên thủy tinh có hình dạng không giống nhau.

Những viên thủy tinh này trông như những viên đá nhựa trong suốt rẻ tiền.

“Cái này là thủy tinh siêu năng lực, có thể làm người ta bình tĩnh lại, có công dụng đặc biệt! Gần đây rất nhiều người mua những thứ này đấy.” Cô bé nói với vẻ hào hứng.

Những cô bé khác tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Có người lẩm bẩm là, cuối tuần này về nhà cũng phải đi mua những thứ này mới được, còn có người nói là có rất nhiều bạn bè trong lớp cũng đã mua rồi.

Đối với những học sinh ở nội trú như thế, có lẽ cuộc sống bình thường sẽ có hơi nhàm chán.

Cô bé đưa những viên đá trong suốt ấy cho Quỷ Ngữ: “Cái này cho chị. Em nhờ bạn em mua giùm đấy. Bây giờ tặng cho chị.”

Cô bé đưa tay kéo tay Quỷ Ngữ ngồi xuống giường của mình.

Những cô bé khác cũng chạy đến, đứng vây thành một vòng.

Tấm bảng gọi hồn trẻ con đó được đặt ở giữa.

Tôi không thấy có gì bất thường trong tờ giấy bìa cứng đó cả. Viên đá trong suốt kia cũng không giống là có năng lực đặc biệt gì.

Những cô bé này lại rất phấn khởi. Bọn họ có bao nhiêu ý muốn chơi đùa, có bao nhiêu ý muốn an ủi Quỷ Ngữ, có lẽ ngay cả bản thân họ cũng không biết.

Bọn họ lên tiếng tranh cãi một hồi, xác định được cách gọi hồn, tái hiện lại một cảnh nào đó trong bộ phim hoạt hình kia.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi đột nhiên nhớ lại, trước đây lúc còn học tiểu học, hình như các bạn nữ trong lớp có nhắc đến La La Linh gì đó.

Lúc này các cô bé đã nắm chặt tay nhau, cùng đọc câu thần chú vừa mới thảo luận xong.

“... Vì sao sáng nhất trên bầu trời cũng không bằng được mái tóc đen của người. Dòng sông trong nhất dưới đất cũng không bằng được đôi mắt sáng ngời của người. Hỡi vị thần hiền từ, xin hãy đưa người mà con muốn gặp đến đây. Xin hãy để con chào tạm biệt lần cuối với người đó…”

Giọng nói của các cô bé rất trong trẻo. Nhưng lúc đọc đoạn lời thoại có phần trẻ con này, có những người lại đọc vấp, nội dung cũng không hoàn toàn giống nhau.

Dù như thế nhưng vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc cả.

Quỷ Ngữ nắm chặt viên đá thuỷ tinh trên tay, ngoài ra còn nắm chặt tay của cô bé kia.

Cô ta không nhắm mắt lại như những người khác mà chỉ nhìn chằm chằm về phía tấm bảng gọi hồn một cách ngơ ngác.

Lúc này tôi mới chú ý thấy là, đôi mắt của La La Linh có màu trắng. Không phải màu trắng dã đáng sợ mà là một cách phối màu trong hoạt hình, phối với mái tóc vàng kim, cũng không hẳn là xấu.

Lúc này tim Quỷ Ngữ bỗng thắt lại. Nhịp chảy của máu trong các mạch máu gần như đã truyền đến trên da.

Tôi nhìn về phía Quỷ Ngữ.

Có sức mạnh đang tuôn trào trong cơ thể của Quỷ Ngữ.

Năng lực của cô ta
được thức tỉnh từ lúc này sao?

Mẹ của cô ta…

Các cô gái đã đọc hết hai lần thần chú mở mắt ra, quay sang nhìn nhau.

“Hình như không được…” Cô bé kia nở nụ cười ngại ngùng.

“Có cần thử thêm một lần nữa không?” Một người khác hỏi.

“Chắc không thể nào thành công đâu…” Cũng có người lên tiếng phản đối.

Các cô bé đều cảm thấy khá thất vọng.

“Cám ơn các em.” Quỷ Ngữ nói.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau và cảm thấy có chút xấu hổ.

Bầu không khí rất hòa hợp. Khoé miệng Quỷ Ngữ khẽ cong lên. Sức mạnh tuôn trào trong cơ thể cô ta cũng dần bình ổn lại.

Nhoáng một cái, căn phòng kí túc xá đã biến mất, những cô gái kia cũng biến mất luôn.

Tôi nhìn thấy Quỷ Ngữ đã trưởng thành.

Có hai người lạ mặt đang đứng bên cạnh Quỷ Ngữ và nắm lấy tay cô ta, vây quanh một cái bàn nhỏ. Ở giữa bàn có đặt một tấm bảng gọi hồn, trông khá bình thường, giống như những loại bảng gọi hồn thường xuất hiện trong các bộ phim điện ảnh và được bán trong cửa hàng. Bản đồ là vân gỗ, người ta nhìn vào là có thể biết được rằng, đây không phải là gỗ nguyên khối gì.

Tròng mắt của Quỷ Ngữ biến thành màu trắng.

Trên tấm bảng gọi hồn bình thường kia, có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ những kí tự trên bảng.

Hình như một vài kí tự đã ghép ra được chữ gì đó…

Hai người lạ mặt kia trông khá căng thẳng, cố gắng kiềm chế để không hét toáng lên mà chỉ há hốc mồm ra.

“Tôi đã nhìn thấy ông Chu, cha của hai người nói là… À, ông ta rất giận… Á! Hức…” Quỷ Ngữ cảm thấy đau đớn, cơ thể như bị xé toạc ra vậy.

Tấm bảng gọi hồn trên bàn khẽ rung lên, dọa cho hai người kia ngửa ra phía sau.

Tim Quỷ Ngữ đập một cách hỗn loạn. Máu chảy khắp cơ thể như đang xoa dịu cơn đau lại.

Tôi giật nảy mình, nhìn về phía lồng ngực của Quỷ Ngữ.

Tôi không có năng lực như con gái của Mục Ca là Mục Ái, nhưng trực giác nói cho tôi biết là, mẹ của Quỷ Ngữ chắc vẫn còn đi theo Quỷ Ngữ bảo vệ cho cô ta. Tác dụng phụ của năng lực của Quỷ Ngữ thì…

“Ông ta đã nói cho tôi biết rồi.” Quỷ Ngữ đột nhiên bình thường trở lại, sau khi thở dốc một hồi xong mới lên tiếng trả lời cho hai người kia: “Thứ đó đang ở nhà cũ, nhà cũ của các người.”

“Nhà cũ đã bán rồi mà!” Người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn nói với vẻ giận dữ.

Quỷ Ngữ lắc đầu: “Ông ta đã nói với tôi như thế.”

Hai người họ buông tay ra và bắt đầu vội vã thảo luận.

Cuối cùng người đàn ông đầu hơi hói nói với vẻ bực bội: “Gì chứ! Chắc là đang nói dối gạt chúng tôi thôi phải không? Nhà cũ của chúng tôi đã bán từ lâu rồi! Chúng tôi đều đã lục hết, không có di chúc nào cả.”

Quỷ Ngữ lại tiếp tục lắc đầu.

“Hỏi lại xem! Cô hỏi lại lần nữa xem!” Người phụ nữ lên tiếng.

“Hỏi gì nữa chứ! Thôi được rồi!” Người đàn ông đang muốn mau chóng rời khỏi đó, hình như có chút hoảng sợ.

Hai người họ níu kéo nhau, cuối cùng người đàn ông vẫn đi khỏi đó một cách lạnh lùng.

Người phụ nữ nhìn về phía Quỷ Ngữ.

“Chỉ có một mình bà thì không chắc sẽ thành công đâu. Có thể cha của bà sẽ không chịu trả lời tôi.” Quỷ Ngữ lên tiếng.

Người phụ nữ vẫn muốn thử tiếp.

Kết quả đúng y như những gì Quỷ Ngữ nói, lần này không có gọi được hồn.

Quỷ Ngữ tiễn bà ta ra về xong, quay đầu lại thì nhìn thấy tấm bảng gọi hồn tự nứt vỡ ra.

Quỷ Ngữ khẽ thở dài. Có một suy nghĩ loé lên trong đầu cô ta là, phải đi tìm một công cụ gọi hồn có chất lượng tốt hơn rồi.

Bảng gọi hồn, cầu thuỷ tinh…

Quỷ Ngữ vừa nghĩ về những thứ có thể làm công cụ gọi hồn vừa đi vào trong phòng, bật máy vi tính lên, bắt đầu tìm kiếm thông tin.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện