Hồ Sơ Bí Ẩn

Mã số 092 - Màn sương đen lượn lờ (1)


trước sau

Cái chết của Từ Y Thiến phải cần cảnh sát đến điều tra, hồn ma của Đậu Tiểu Võ kia tạm thời biến mất, hoàn toàn không tìm thấy manh mối nào khác. Có lẽ phải đợi đến lần sau con ma đó lại gây chuyện một lần nữa thì mới có thể nghĩ cách bắt được nó.

Về mặt này, tâm trạng của Trần Dật Hàm lại tốt hơn tôi nhiều. Ngay cả Trần Hiểu Khâu cũng không cảm thấy thất vọng gì mấy, trái lại cô ấy rất bình tĩnh mà tỏ vẻ rằng một vài vụ án ngoài đời thực chính là như vậy đấy. Bên phía cảnh sát không mong muốn lại xuất hiện thêm một nạn nhân nào khác, tuy nhiên trong tình trạng không có một chút manh mối thì sự xuất hiện của một nạn nhân mới, một vụ án mới sẽ giúp họ tìm được những manh mối có giá trị và có thể tóm gọn được hung thủ.

Gã Béo và Tí Còi thì lại cảm thấy tiếc thay cho tôi, làn này chưa thể tiêu diệt được con ma đó.

Quách Ngọc Khiết lên tiếng thắc mắc: “Nếu như vậy thì chúng ta vẫn chưa thể đi lại bằng tàu điện ngầm được sao?”

Con ma đó vẫn còn chưa bị tiêu diệt, lúc này mà đi lại bằng tàu điện ngầm thì quả thật có chút mạo hiểm.

Có lẽ Quách Ngọc Khiết phải quay trở về cái thời đi làm chen chúc xô đẩy nhau trên xe buýt rồi.

Tôi đột nhiên nghĩ đến giấc mơ lần trước, hỏi mấy người bọn họ: “Trước đây mọi người có từng nhìn thấy tôi đột nhiên ngất xỉu bao giờ chưa?”

Trần Hiểu Khâu có chút suy tư, còn bọn Tí Còi thì vẫn không hiểu mục đích tôi hỏi chuyện này để làm gì.

“Lần trước vào cảnh mộng thì tôi thấy mình bị hôn mê, sau đó được đưa đến bệnh viện. Cũng tức là, lúc tôi ở trong cảnh mộng trong cùng một thời điểm đó thì cơ thể tôi có lẽ là rơi vào trạng thái hôn mê.” Tôi cố gắng giải thích cái tình huống đó cho mọi người, “Nhưng tôi không có ấn tượng gì hết, chưa từng được đưa đến bệnh viện bao giờ, cũng không có ai nói qua với tôi.”

Bọn Tí Còi đồng loạt lắc đầu.

Trần Hiểu Khâu nói: “Vậy thì phải so sánh kĩ lưỡng mấy lần trong cảnh mộng của anh là khoảng thời gian nào trong hiện thực, anh có khả năng ở cùng với ai.”

Xem ra đây là một bước hết sức rườm rà. Tôi có chút ngại phiền phức, nhưng lại cảm thấy đây là một điểm mấu chốt quan trọng.

Quách Ngọc Khiết lên tiếng: “Tìm hiểu xong chuyện đó thì cũng đâu có giúp ích được gì nhỉ?”

Nếu biết được chuyện này thì có thể sẽ càng hiểu rõ hơn về năng lực của tôi. Tuy nhiên, những thông tin liên quan đến mặt này hình như cũng không có ảnh hưởng gì đến năng lực của tôi.

“Lỡ như cảnh mộng của anh Kỳ đúng vào lúc anh ấy đang lái xe hoặc đi qua đường thì sao?” Tí Còi đưa ra một giả thiết.

Tôi bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Những giấc mơ trước đó của tôi chỉ xảy ra trong thoáng chốc, tuy rằng tôi không bị thương ở chỗ nào cả, nhưng nếu như đổi hoàn cảnh, không phải đang đi trên vỉa hè mà là đi trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ thì sao? Hoặc là đang đi trên những con đường nhỏ không có vạch kẻ đường, cũng không có đèn tín hiệu giao thông... Hoặc là tôi đang đứng ở gần cửa sổ chẳng hạn, rồi đột nhiên ngất xỉu...

Tim tôi bắt đầu đập nhanh, cảm thấy rất sợ hãi.

“Anh Kỳ, anh thật vô cùng may mắn đấy.” Tí Còi nói tiếp: “Đám người Thanh Diệp chọn anh cũng không phải không có lý, trình độ may mắn của anh cao hơn họ rất nhiều.”

Tí Còi vừa nói vừa dùng tay đập vào vai tôi.

“Này, bây giờ không phải là lúc để nói đùa đâu.” Quách Ngọc Khiết lên tiếng.

Gã Béo nói: “Vậy chắc cũng không sao đâu nhỉ? Chỉ cần linh hồn của anh Kỳ vẫn còn, sau đó thay đổi chuyện xảy ra trong quá khứ, còn có thể cứu sống được bản thân.”

“Cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi đấy.” Lần này Tí Còi không có lên tiếng tán thành ý kiến của Gã Béo.

Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.

Nếu như tôi chết vì những chuyện như vậy... Thì chắc có lẽ tôi là người cuối cùng biết được nguyên nhân tử vong của chính bản thân mình. Vả lại, nếu như chết theo kiểu này thì quả thật là do tôi quá xui xẻo rồi.

Gã Béo lại nói tiếp: “Bản thân anh Kỳ cũng không thể khống chế được mình mơ hay là không nhỉ?”

Trong lòng tôi càng cảm thấy nặng nề hơn, tình hình không những không chuyển biến tốt mà còn trở nên tệ hơn, càng suy nghĩ kĩ thì lại càng thấy nguy hiểm rập rình.

Nhưng mấy người chúng tôi căn bản cũng không có cách nào để giải quyết chuyện này cả.

Dường như chỉ có thể lo lắng suông như thế này mà thôi.

“Thôi kệ đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.” Tôi cười khan một tiếng.

Những lời tự an ủi này ngay cả bản thân tôi cũng không tin.

Lúc này, tôi cực kỳ mong muốn mình là một tên não phẳng đơn bào, lúc đó sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Như vậy biết đâu tâm trạng sẽ tốt hơn.

Bọn Tí Còi cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhưng họ cũng giống như tôi, chỉ có thể nói những lời an ủi mà ngay cả bản thân cũng không dám tin để an ủi lẫn nhau.

Tối hôm đó tan ca về nhà, tôi đã
hỏi cha mẹ và em gái, có phải tôi từng đột nhiên ngất xỉu không.

Em gái lên tiếng khinh bỉ tôi: “Âu Dương cũng xém chút bị anh doạ sợ chết khiếp. Bảo anh đưa bạn ấy về nhà, anh lại còn gây thêm phiền phức cho bạn ấy nữa.”

Tôi đưa tay xoa đầu em gái: “Em đừng có đứng đó mà khinh bỉ anh, người bạn học ấy của em tìm cớ để trốn học đúng không?”

Em gái khẽ hắng giọng, bắt gặp ánh mắt đang nhìn về hướng này của cha mẹ tôi, nó nói tiếp: “Không phải như vậy đâu. Bạn ấy thật sự cảm thấy không khoẻ trong người. À... Chính là căn bệnh của con gái đấy! Anh là đàn ông con trai, hỏi kĩ như vậy để làm gì?”

Tôi trực tiếp bỏ qua những lời biện giải này của em gái, nhìn về phía cha mẹ.

Mẹ tôi hỏi thăm với vẻ lo lắng: “Có phải bệnh viện kiểm tra ra được bệnh gì không?”

Lúc đó vì Trần Dật Hàm đã gọi điện thoại tới nên Âu Dương và bên phía bệnh viện cũng không liên lạc với cha mẹ tôi, tôi cũng không nói rõ cho cha mẹ biết, tránh để họ phải lo lắng. Nhưng lúc đấy Âu Dương cũng có mặt ở đó, chuyện này chắc chắn không thể giấu được. Tôi chỉ nói rằng do mình đói quá nên mới ngất xỉu, lúc ngã xuống thì bị đập trúng đầu.

Mấy hôm gần đây mẹ tôi lúc nào cũng sợ tôi bị đói.

“Không có gì đâu. Chính vì khám không ra có bệnh gì nên con mới cảm thấy kì lạ. Trước đây con có từng bị giống như vậy chưa ạ?” Tôi giả bộ tự nhiên hỏi tiếp.

Cha mẹ đều bắt đầu trầm tư suy nghĩ, đến cuối cùng thì họ đồng loạt lắc đầu.

“Không có.” Hai người đồng thanh nói.

Lúc này, cha mẹ tôi cho người khác một cảm giác như vợ chồng đồng lòng, tựa hồ hai người họ hoàn toàn bị đồng hoá rồi.

“Vậy lần đó chắc chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.” Tôi cảm thấy có lẽ là do mình may mắn, mấy lần trong cảnh mộng trước đó đều không có tạo thành ảnh hưởng gì đến tôi trong hiện thực, cũng không có khiến cho những người xung quanh nghi ngờ gì cả.

Nhưng tôi vẫn không thể yên lòng được, buổi tối nằm đơ người ra trong phòng ngủ của chính mình, rồi đột nhiên cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục suy nghĩ lung tung như vậy để tự tạo áp lực cho bản thân nữa.

Làm người thì nên nhìn về phía trước, suy nghĩ theo hướng tích cực.

Tôi rút một tập hồ sơ của Thanh Diệp ra xem.

...

Mã số sự kiện: 092

Tên sự kiện: Màn sương đen lượn lờ

Người uỷ thác: Tào An Đông

Giới tính: Nam

Tuổi: 48

Nghề nghiệp: Ông chủ xí nghiệp tư nhân

Quan hệ gia đình: Cha mẹ, vợ và con cái

Địa chỉ liên lạc: Số xxx, đường Mặc Hương, thành phố Dân Khánh.

Điện thoại liên lạc: 187xxxxxxxxx

Diễn biến sự kiện:

Ngày 2 tháng 9 năm 2015, người uỷ thác lần đầu đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 09220150902.wav.

“Chào ông Tào. Xin hỏi ông đã gặp phải chuyện quái dị gì vậy?”

“Chuyện là như thế này, gần đây tôi thường xuyên nằm mơ, nằm mơ thấy mình đang đứng ở một nơi rất tối, sau đó có thứ gì đó chui tọt vào trong cổ họng của tôi, tôi không thể thở được rồi lúc sau sẽ giật mình tỉnh giấc. Lúc vừa mới tỉnh dậy thì tôi còn cảm thấy không thể thở nổi, rất khó chịu.”

“Ông có từng đến bệnh viện để khám chưa? Rất có thể ông đã mắc phải một căn bệnh liên quan đến đường hô hấp nào đó.”

“Không có… Không có đâu. Tôi đã đến bệnh viện để khám qua rồi. Sức khoẻ của tôi rất tốt, không có vấn đề gì cả. Hơn nữa là sau khi tôi trở về quê cũ mới bắt đầu nằm mơ. Từ quê cũ trở lại thành phố Dân Khánh thì bắt đầu nằm mơ thấy giấc mơ này, mỗi đêm đều bị doạ cho giật mình tỉnh giấc, sau khi ngủ say thì lại nằm mơ thấy nó... Tôi cảm thấy tôi bị trúng tà rồi. Chỗ quê tôi rất nghèo, còn có rất nhiều người mê tín dị đoan, vẫn luôn nói có gì đó... Tôi cũng từng đến chùa để thắp hương cúng bái, còn mời nhà sư đến niệm kinh cho tôi nghe, trong nhà thì có thờ bồ tát nhưng đều không có tác dụng gì cả. Mỗi đêm đều nằm mơ thấy những giấc mơ như vậy.”

“Vậy lúc còn ở quê, ông đã từng gặp phải chuyện gì?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện