Hồ Sơ Bí Ẩn

Tạm kết thúc


trước sau

Quách Ngọc Khiết rút khăn giấy ra lau nước mắt nước mũi.

Xung quanh mắt và chóp mũi của cô ấy đều đỏ ửng lên, lúc trả lời câu khỏi của Trần Dật Hàm thì không còn bạo dạn như trước nữa mà trở nên có chút rụt rè.

“Em thật sự không biết tên đó là tội phạm cưỡng dâm, em cũng không nhìn thấy được kiểu âm khí gì đó giống như Lâm Kỳ. Thật ra đuổi được nửa đường thì em để mất dấu gã và định đi tìm mọi người rồi. Nhưng lúc vừa định rời đi thì em cảm giác có cái gì đó kéo ống quần em. Bên cạnh chân em không có gì cả nhưng nếu đi thì lại cảm giác bị kéo lại. Lúc đó em nhớ tới con ma mà Lâm Kỳ kể, nhưng em lại không có cảm giác đó…” Quách Ngọc Khiết nói ra hết.

Đương nhiên Quách Ngọc Khiết không phải loại người từng phạm tội cưỡng dâm hay là có hành vi vô đạo đức, lực kéo tác động vào cô ấy cũng không mạnh đến vậy. Chí ít là nó không thể ghì cô ấy lên vách tàu điện ngầm khiến cho cô ấy không thể cử động để rồi bị quệt cho tan xương nát thịt.

“Em đứng im tại chỗ mấy giây, ngay lúc đó em cảm nhận được thứ kia đang kéo em đi về phía tàu điện ngầm. Đến trạm tàu điện ngầm thì em còn nhìn thấy nó trên kính, nó chỉ đường cho em.” Quách Ngọc Khiết dùng tay mô tả lại, “Em nghĩ nó muốn chỉ đường cho em, dẫn em đi tìm tên cưỡng dâm kia. Điều này cũng hợp lý mà đúng không? Ban đầu mục đích của nó là muốn báo thù loại người đó...”

“Hợp lý nên cậu đi theo luôn?” Trần Hiểu Khâu lạnh lùng nói.

Nước mắt của Trần Hiểu Khâu đã được lau sạch, lúc này cô ấy đầy khí thế.

Quách Ngọc Khiết cúi đầu, “Mình không suy nghĩ kỹ… hơn nữa chẳng phải nó đã bị Lâm Kỳ quay ngược thời gian rồi sao? Vậy thì lẽ ra nó phải ở mãi trong trạng thái đó, không thể tùy ý đi hại người được chứ?”

“Chúng ta có nghiên cứu qua về năng lực của Lâm Kỳ, chỉ xét về việc khiến giấc mơ ảnh hưởng tới hiện thực thì ý thức của một số người sẽ không bị ảnh hưởng. Cậu cũng vậy mà đúng không?!” Dường như Trần Hiểu Khâu có dấu hiệu nổi nóng.

Quách Ngọc Khiết không dám cãi lại nữa, vội vàng thề thốt hứa hẹn: “Mình biết lỗi rồi, sau này nếu gặp phải chuyện như vậy thì mình tuyệt đối không dám tự ý hành động nữa, sẽ chạy đi tìm cậu ngay lập tức.”

Lúc này Trần Hiểu Khâu mới hài lòng một chút.

Tôi ngồi bên cạnh Trần Hiểu Khâu, cũng không dám lên tiếng.

Trần Dật Hàm cũng không ngắt lời “dạy dỗ” của Trần Hiểu Khâu với Quách Ngọc Khiết. Lúc Trần Hiểu Khâu ra hiệu có thể tiếp tục rồi thì anh ta mới nhắc Quách Ngọc Khiết nói tiếp: “Sau khi đi theo gã ta lên tàu thì sao nữa?”

“Lúc ở trên tàu cũng không có gì.” Quách Ngọc Khiết lắc đầu, “Khi tới trạm đường Từ Gia Độ thì em lại cảm thấy mình bị kéo một cái, bèn xuống xe. Sau khi xuống xe… Lần đầu là không có Lâm Kỳ, em cũng không tìm thấy người. Hình như thứ kia biến mất rồi. Em đi tìm khắp nơi trong sân ga. Sau đó tới nhà nhà vệ sinh nữ, lúc em đi ngang qua đó thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Tên tội phạm cưỡng dâm kia đi tới, sau lưng gã ta là người phụ nữ ấy…”

Quách Ngọc Khiết nói tới đây thì vô cùng tức giận.

“Gã ta lại khiêu khích cậu nữa sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

Quách Ngọc Khiết rụt cổ lại, khẽ gật đầu. “Ừ. Mình tức giận muốn đánh gã nhưng không biết gã làm thế nào mà né được. Có lẽ do gã là ma. Gã né xong rồi bỏ chạy. Mình gọi mọi người xung quanh, họ vẫn đang quan sát tình hình trong nhà vệ sinh, vậy là mình đành phải một mình đuổi theo. Gã ta chạy vào trong phòng làm việc của nhân viên, mình đi vào theo, sau đó cảm thấy bị ai đó đẩy một cái ở sau lưng.”

Nghe Quách Ngọc Khiết nhắc tới chuyện này là tôi phát bực.

Nhưng người trong cuộc như Quách Ngọc Khiết lại còn bình thản hơn cả người ngoài cuộc như chúng tôi, cô ấy không quan tâm nhiều đến chuyện này.

“Mình té xuống đất, nhìn thấy người phụ nữ kia thì đơ ra luôn. Mình còn tưởng là cô ta hiểu nhầm.” Quách Ngọc Khiết nói với giọng chịu ấm ức, “Nhưng sau đó cô ta lại phối hợp với tên cưỡng dâm kia, mình nói chuyện cô ta, cô ta nghe thấy nhưng lại… Haiz…”

Chúng tôi đều im lặng.

“Lúc này thì đứa trẻ đó đi vào, cắn kẻ cưỡng dâm kia.” Quách Ngọc Khiết chuyển chủ đề khác, rồi nói tiếp, “Kỳ lạ là lúc ấy đứa trẻ đó không có mạnh như vậy, hoàn toàn không thể đọ lại với tên cưỡng dâm kia. Bởi một con ma là đứa trẻ, một con ma là người trưởng thành mà. Sau đó tên cưỡng dâm tóm nó kéo đi ra ngoài, để người phụ nữ kia canh chừng mình. Họ vừa đi khỏi thì mình nói chuyện với người phụ nữ kia nhưng cô ta không hề phản ứng. Mình không biết đã xảy ra chuyện gì, khi định thần lại thì thấy mình đang đứng ở sân ga tàu điện ngầm, bộ dạng đó như vừa mới xuống tàu, còn nghe thấy tiếng của Lâm Kỳ. Những chuyện xảy ra sau đó thì Lâm Kỳ có kể với mọi người chưa? Lần thứ hai này thì mình không tốn thời gian tìm kiếm nữa, xông vào nhà vệ sinh liền cứu được người luôn.”

Tôi im lặng.

Trần Hiểu Khâu lên tiếng trước, “Nói vậy thì những con ma
kia không biết hiện thực đã bị thay đổi?”

Đây chính là vấn đề lúc nãy tôi suy nghĩ.

Nếu biết bị thay đổi thì những con ma kia phải có phản ứng gì đó chứ.

Hành vi của con ma phạm tội cưỡng gian kia rất rõ ràng, gã ta lại có thể phấn khởi kể cho tôi về những lần phạm tội của mình. Sự cảnh giác lúc đầu chỉ là do tôi lên tiếng, gã ta lại không tìm thấy người nên mới bất ngờ.

“Ban đầu tụi em suy đoán là người có năng lực thì đều sẽ nhìn ra được sau khi anh thay đổi quá khứ trong giấc mơ thì ngoài thực tế sẽ có sự thay đổi.” Trần Hiểu Khâu nói.

“Nhưng chuyện của Gã Béo lần trước thì chúng ta đều không cảm thấy được sự thay đổi.” Quách Ngọc Khiết nói.

Chắc cô ấy đang nói tới chuyện cây tình yêu khiến cho năng lực của Kim Hải Phong bị mất kiểm soát, Gã Béo bị thương nặng phải nhập viện.

Lần đó Trần Hiểu Khâu, Quách Ngọc Khiết và Tí Còi đều không biết hiện thực đã có sự thay đổi, hiện thực mà họ nhận biết chính là hiện thực sau khi tôi thay đổi quá khứ trong cảnh mộng mà thôi.

“Nói như vậy, có lẽ là phải thỏa mãn hai điều kiện, một cái là có năng lực, một cái là loại bỏ được con ma.” Trần Hiểu Khâu nói, rồi nhìn sang tôi, “Diệp Thanh biết chuyện hiện thực bị thay đổi không?”

Tôi nhất thời cũng thật sự không biết đáp án cho vấn đề này.

Những lời mà Diệp Thanh nói với tôi có thể đếm trên đầu ngón tay, còn tôi thì bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều kể cho anh ta rất nhiều.

“Có lẽ Diệp Thanh là trường hợp đặc biệt.” Trần Dật Hàm phản đối quan điểm của Trần Hiểu Khâu, “Điều kiện thứ nhất, Diệp Thanh thì phù hợp. Ba con ma kia có thể không phù hợp. Lúc còn sống, có thể chúng chỉ là người bình thường, sau khi chết có được chút năng lực, nhưng nó khác với năng lực đặc biệt mà chúng ta đang nói.”

Nghe xong, Trần Hiểu Khâu gật đầu đồng ý.

Về mặt này, ba người chúng tôi đều không có quyền phát ngôn.

Tôi nghĩ so với việc quan tâm tới những chi tiết này thì chuyện năng lực của tôi có thể sẽ biến mất mới là điều quan trọng trước mắt. Nhưng trong chuyện này thì vẫn chưa có ai đưa ra quan điểm nào mang tính xây dựng cả.

Trần Dật Hàm lại hỏi Quách Ngọc Khiết và tôi một vài vấn đề, sau đó bảo chúng tôi đi tới phòng phác họa chân dung tội phạm. Việc này tốn không ít thời gian. Tôi và Quách Ngọc Khiết không có chút năng khiếu về miêu tả bằng chữ viết lẫn hội họa. Nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp quả thật rất kiên nhẫn, có lẽ đã từng tiếp xúc rất nhiều nhân chứng giống như chúng tôi nên liên tục dùng thái độ hòa nhã khích lệ chúng tôi cố gắng nhớ lại.

Chờ chúng tôi bước ra với bộ dạng mệt mỏi thì nhìn thấy có thêm Tí Còi và Gã Béo xuất hiện trong đám người đứng đợi bên ngoài. Tí Còi cũng phê bình dạy dỗ Quách Ngọc Khiết một phen. Quách Ngọc Khiết khó được không hề cãi lại.

“Đúng rồi, mọi người biết năng lực của mình chưa?” Gã Béo hỏi Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu.

Hai người không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.

Nếu không phải là loại năng lực được biểu hiện rõ ràng thì e rằng chưa đến lúc cần phát huy tác dụng, thật sự là không thể phát hiện ra được.

Đã muộn lắm rồi, tất cả chúng tôi đều chuẩn bị về nhà.

Ra khỏi cổng chính của Cục Cảnh sát, chúng tôi gặp phải người phụ nữ kia và đám bạn của cô ta. Tâm trạng người phụ nữ buồn bã, bạn bè đang an ủi cô ta.

Chúng tôi chú ý tới bọn họ, họ cũng chú ý tới chúng tôi. Thân là người trong cuộc nhưng người phụ nữ kia mãi không ngẩng đầu lên.

Trần Hiểu Khâu kéo Quách Ngọc Khiết đi, còn chúng tôi cũng đi ngang qua như không quen biết họ.

Con ma không còn nữa, vụ án quái dị trong tàu điện ngầm cũng kết thúc tại đây. Chịu ảnh hưởng nhiều nhất trong chuyện này là năng lực của tôi, Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết. Năng lực của hai người họ thì chưa biết nhưng ít ra là đã có mắt âm dương. Còn tôi thì lại đang dần mất đi năng lực.

Hôm sau là chủ nhật, mới sớm ra tôi đã đi tới Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.

Ở dưới tòa nhà số 6, tôi bất ngờ nhìn thấy Cổ Mạch và Nam Cung Diệu - hai kẻ thiếu điều chỉ muốn ở lì trong khách sạn cả đời không muốn ra khỏi cửa kia.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện