Hồ Sơ Bí Ẩn

Mã số 070 - đối tượng tỏ tình (6)


trước sau

Ngày 1 tháng 6 năm 2011, phân tích file ghi âm. File ghi âm 07020110601G.wav.

“… Cô ấy nghi là cái người trên mạng, trên mạng lúc đó có người tìm cô ấy, bảo gặp được cô ấy ở trạm xe buýt...”

Click!

“Xung quanh người này cũng không có âm thanh.”

Ngày 2 tháng 6 năm 2011, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 201106020624.mp3.

“Chào anh Xa.”

“Tôi… Ực…”

“Anh Xa?

“Cô ấy… Cô ấy…”

“Ý anh là cô Hầu ư? Anh không đeo bùa hộ thân sao?”

“Không phải, có đeo, tôi có đeo! Cô ấy ở bên ngoài cửa sổ… Nhà tôi ở tầng 3 mà… cô ấy đang ở ngoài cửa sổ nhà tôi!”

“Chúng tôi sẽ lập tức qua đó! Xin anh đừng ngắt máy, cũng đừng tháo bùa hộ thân xuống, nếu bùa hộ thân tỏa nhiệt hoặc bốc cháy thì xin anh hãy nói ngay cho chúng tôi!”

“Cô ấy đang chảy máu…”

“Cô Hầu…”

“Cô ấy đang chảy máu, đầu… Cô ấy quay đầu qua cho tôi xem… sau gáy của cô ấy, trời ạ... Lưng của cô ấy!”

“Lưng cô ấy có gì?”

“Bị cắt… Lưng cô ấy bị cắt… Tôi… Á…”

“Anh Xa, anh ổn chứ?”

“Cô ấy đang khóc… đang khóc… Tôi phải làm sao đây? Á!”

“Anh Xa… Xảy ra chuyện gì vậy? Anh Xa!”

Cộp, cộp, cộp, cộp…

Roạt! Rầm!

“Anh Xa, xin anh đừng có hành động thiếu suy nghĩ!”

“Á! Đừng! Á á!”

“Anh Xa, xin anh đứng tại chỗ đừng động đậy, anh…”

“Anh Xa, anh không sao chứ?”

Cộp, cộp, cộp…

“Con trai… Con làm gì vậy?”

“Xảy ra chuyện gì? Con không khỏe hả? Hay bị đau chỗ nào?”

“Không… Không sao ạ… Con… Con không sao… Lúc nãy, lúc nãy con mới xem phim kinh dị…”

“… Phim kinh dị? Vậy hả…”

“Con không sao đâu cha mẹ, không sao thật mà.”

“Nếu con không khỏe thì đừng cố sức. Con đừng giấu cha mẹ.”

“Không có đâu, cha mẹ đừng nghĩ linh tinh.”

Cộp, cộp, cộp…

“Anh Xa, bây giờ anh có sao không?”

“… Tôi không sao…”

“Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi nhìn thấy cô ấy… cô ấy rơi xuống, nên mở cửa sổ… Tôi định chụp cô ấy lại, nhưng cô ấy ngay lập tức… bị văng ra… cô ấy…”

“Cô ấy có hành động tấn công anh không?”

“…”

“Anh Xa?”

“Lúc nãy cô ấy muốn chụp lấy tay tôi, không biết như thế có tính không… Chắc cô ấy chỉ muốn chụp lấy tay tôi thôi. Nhìn bộ dạng khi nãy, hình như bên dưới có ai kéo cô ấy.”

“Chúng tôi cần đến nhà anh xem thử và nghe anh kể chi tiết về chuyện vừa rồi.”

“Được.”

Ngày 2 tháng 6 năm 2011, đến nhà người ủy thác. File ghi âm 07020110602.wav.

“Đã làm phiền anh.”

“Không đâu, không đâu. Cha mẹ tôi vừa ra ngoài rồi, các anh vào đi.”

Cộp, cộp, cộp…

“Ở bên này, ngay bên ngoài cửa sổ phòng tôi.”



“Sao, thế nào? Các anh có thể tìm được cô ấy không?”

“Chúng tôi chỉ có thể xác nhận rằng cửa sổ phòng anh từng có ma đến mà thôi.”

“… Cô ấy… Cô ấy đã… Tại sao lại như vậy…”

“Anh Xa, xin anh hãy kể lại tình hình khi nãy đi.”

“… Phù… Là như vậy… Tôi đang ngồi trước máy vi tính thì thấy bên ngoài cửa sổ có gì đó. Tôi chẳng nghĩ gì nhiều, quay đầu lại nhìn qua đó ngay, rồi nhìn thấy cô ấy đang ở bên ngoài. Cô ấy đứng ở chỗ này, ở đây có một cái chỗ lồi ra, cô ấy đứng bên ngoài nhìn tôi. Tôi và cô ấy nhìn nhau một lúc, khoảng mấy phút thì tôi liền gọi điện thoại cho các anh. Cô ấy cứ nhìn tôi mãi như thế, không hề nhúc nhích. Sau đó, cô ấy quay lưng lại như thế này… Quay đầu trước, rồi đến thân thể, đưa lưng về phía tôi, tôi liền nhìn thấy… Phía sau đầu của cô ấy bị vỡ, máu me quá trời, tóc cũng bị bết lại. Còn sau lưng nữa, toàn bộ vùng lưng bị cắt ra, tôi có thể nhìn thấy xương sống của cô ấy… Cô ấy… sau lưng toàn là máu…”

“Ừ. Anh có nhìn kĩ vết thương của cô ấy không? Vết thương trên đầu và sau lưng có gọn gàng không? Do vật cùn hay vật sắc
tạo thành? Hay là vết thương kiểu khác…”

“Tôi không biết… Tôi chỉ nhìn thấy rất nhiều máu…”

“Cột sống thì sao? Từ bên trong lồi ra, hay là…”

“Ọe…”

“Anh Xa?”

“Bị… bị cắt ra… không phải lồi ra, da và thịt của cô ấy đều…”

“Chắc là vết thương do ai đó cố ý tạo thành.”

“… Quá dã man… Rốt cuộc là ai…?”

“Chuyện này có lẽ sẽ do bên cảnh sát điều tra. Anh Xa, sau đó thì sao? Anh nói cô ấy bị ai đó kéo xuống ư?”

“Tôi nhìn thấy chân cô ấy bị kéo một cái, thân thể còn bị va vào kính nữa. Kiểu như bị ai đó kéo xuống… Tôi liền lao đến, mở cửa sổ ra, định chụp cô ấy lại. Cô ấy thò tay ra thế này. Lúc muốn nắm lấy tay tôi thì cô ấy bỗng bị văng ra… rồi biến mất… Lúc đó cô ấy đang cố ngước đầu, tay vẫn đưa về phía tôi.”

“Anh Xa này, anh làm như vậy là rất nguy hiểm.”

“Tôi biết… nhưng nhìn thấy cô ấy như vậy…”

“Anh còn phát hiện ra manh mối nào nữa không? Hoặc là, ngoài việc muốn cho anh xem vết thương, muốn chụp lấy tay anh ra, thì cô ấy còn hành động nào khác không?”

“… Hết rồi. Vẻ mặt cô ấy... cứng đơ, chính là kiểu không có cảm xúc gì ấy. Tôi thấy cô ấy hơi… đờ đẫn… Kể cả lúc chảy nước mắt, vẻ mặt cô ấy vẫn cứ đơ ra… có phải cô ấy… từ ngày 20 tháng 5 đến giờ… Cô ấy…”

“Xin đừng nghĩ lung tung, anh Xa.”

“Tôi không thể không nghĩ được. Bây giờ mỗi lần đi ngủ tôi đều nhớ đến… Tôi không biết phải làm sao… Tôi không biết…”

“Vậy thì có thể nghĩ đến người nhà của anh. Anh không chỉ có một mình, anh còn cha mẹ nữa mà, đúng không?”

“…”

“Theo chúng tôi được biết thì cha mẹ của cô Hầu vẫn còn. Cảnh sát cũng đã liên lạc với họ rồi.”

“Họ…”

“Trước đây họ sống ở nước ngoài, mấy ngày gần đây sẽ về nước.”

“…”

Ngày 2 tháng 6 năm 2011, phân tích file ghi âm. File ghi âm 201106020624G.wav.

“… Cô ấy đang chảy máu, đầu… cô ấy quay đầu lại cho tôi xem… Cô ấy đang khóc… Cô ấy đang khóc... Tôi phải làm sao đây? Á!”

Click!

“Thế nào?”

“Ừ, nghe thấy rồi. Rất yếu. Giọng nói của cô ấy hình như bị tổn thương rồi, nghe rất khàn.”

“Nói cái gì?”

“Đợi chút, chắc mọi người cũng có thể nghe thấy. Để tôi phóng to tiếng cô ấy lên...”

Click! Click! Click! Click!

“… Cô ấy đang khóc… cứu… tôi… Cô ấy đang… cứu tôi... khóc… Tôi phải… cứu… làm sao đây? Á!...”

Click!

“Là kêu cứu.”

“Trớ trêu nhỉ.”

“Khúc sau thế nào? Đều là kêu cứu à?”

“Ừ, đều là kêu cứu. Có điều, anh ta nói cô ấy bị ai đó kéo xuống à?”

“Đúng.”

“Tôi có nghe thấy một ít âm thanh.”

Click! Click!

“… Anh Xa, xảy ra chuyện gì vậy? Anh Xa? Cộp cộp cộp… Soạt! Rầm! Anh Xa, xin anh đừng hành động thiếu suy nghĩ! Á, đừng! Á, á, a...”

Click!

“Ở đây, nếu không phải âm thanh do anh ta phát ra, thì những tiếng động mà tôi nghe thấy có lẽ là có thứ gì đó bị lôi đi trên mặt đất.”

“Trên mặt đất?”

“Ừ, chắc là bề mặt trơn phẳng. Hơn nữa thứ đó hình như bằng nhựa.”

“Lẽ nào là bị bỏ vào trong bao, sắp bị người ta ném xác đi?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện