Tám ngày trước Tết âm lịch 2027, chàng binh sĩ Tiêu Nam Chúc ở bên ngoài tám, chín năm cuối cùng cũng kết thúc cuộc đời quân lữ của mình, quay trở về quê hương – Thành phố Y.
Tuy nói thành phố Y là quê hương của anh, nhưng thật ra nhà anh không đến từ đây.
Anh không cha không mẹ, người thân duy nhất chính là bà nội.
Ngày anh nhập ngũ cũng là lúc bà nội lên trời, bởi vì kinh tế không dư dả, khu nội thành cũ này về sau cũng bị phá bỏ phải dời đi nơi khác, Tiêu Nam Chúc đang ở trong quân đội cũng không có năng lực tại vùng này tìm cho mình một căn nhà.
Bây giờ anh giải ngũ, phí chuyển nghề của bộ đội cũng không tính là nhiều, ngoại trừ một thân khí lực này ra, anh cũng không thành thạo bất cứ nghề nào.
Chiến hữu lo liệu việc chuyển nghề cho anh lúc trước từng hỏi về dự định của anh sau này, mà đối với việc này, Tiêu Nam Chúc chỉ cười cười không để ý, lợi dụng một câu đi được tới đâu hay tới đó trả lời lấy lệ.
Thành phố Y với anh mà nói chỉ là chốn dừng chân nhất thời, còn con đường của mình sau này, Tiêu Nam Chúc hiện giờ đã gần đến cái thời nhi lập chi niên(1) kỳ thực vẫn chưa nghĩ ổn thỏa.
nhi lập chi niên(1) (而立之年): đây là cách gọi theo hàng tuổi của người xưa, nghĩa là thời kỳ lập nghiệp (nam 30 tuổi).
Nửa đời trước của anh đều trải qua ở thành phố này.
Trước khi bà nội qua đời và nhà cũ bị phá bỏ, tuổi thơ của anh gắn liền với cuộc sống sinh hoạt bên trong con ngõ nhỏ với kiểu dáng vô cùng cổ xưa.
Ngõ không lớn, hợp thành từ hai mươi, ba mươi mấy hộ gia đình, đều là những hàng xóm cũ đã sống cạnh nhau hơn sáu mươi năm.
Những người hàng xóm này đều quen biết lẫn nhau, phần lớn lại làm nghề nghiệp giống nhau.
Nhìn lại thì thành phố Y cũng được xem là một nơi đậm đà bản sắc văn hóa lịch sử, cho nên trong con ngõ này nhiều nhất chính là các cụ già am hiểu truyền thống dân tộc.
Có người bán đồ cổ, xem tranh chữ, cũng có người xem tướng tiện thể sờ cốt(2).
Có người khiêu đại thần(3), lại có người châm cứu, bốc thuốc cho người khác.
Tóm lại đặt vào hiện tại, đây đều đã là những trò tạp kỹ sắp bị đào thải.
sờ cốt(2) (摸骨): là một phương pháp dự đoán điềm xấu bằng cách dùng tay sờ vào một vào bộ phận nào đó trên cơ thể của đối phương, thường thấy ở các thầy bói mù ngày xưa, hầu hết là phụ thuộc vào những thay đổi của ngũ quan, đường nét như nếp nhăn hoặc khí sắc của mỗi người.
khiêu đại thần(3) (跳大神): là một loại nghi thức hoạt động dân gian được lưu truyền tới nay, phải có hai người cùng nhau hoàn hành.
Một người là đại thần, người còn lại là nhị thần.
Đại thần là đối tượng để linh hồn nhập vào, còn nhị thần là trợ thủ.
Trong quá trình khiêu đại thần, đại thần phần nhiều là xoay xung quanh, nhị thần sẽ chơi trống.
Có giai điệu cố định để thỉnh thần.
Sau khi thần được mời đến, nhị thần sẽ phụ trách cùng thần câu thông để trả lời các vấn đề của mọi người.
Thỉnh tới đôi khi là thần tiên, cũng có đôi khi là linh hồn người chết.
Hiện tại khiêu đại thần đa số là hoạt động mê tín, nhưng cũng có nơi là loại nghệ thuật dân gian được lưu truyền.
Bà nội của Tiêu Nam Chúc cũng hay xem ngày cho người khác.
Mỗi lần trong ngõ có con gái nhà ai gả chồng hay nhà ai làm lễ thượnglương(4), thế nào cũng phải tìm thời gian để bà nội của Tiêu Nam Chúc xem ngày.
Bà lão ngày thường cũng không ra khỏi cửa, phải dựa vào việc xem ngày cho người khác mà kiếm chút tiền tiêu vặt bồi bổ dinh dưỡng cho cháu trai lớn.
Cứ như vậy truyền xuống ba, bốn đời, bọn tiểu bối ở đây cùng nhau lớn lên không tránh khỏi cũng có chút giao tình.
Tiêu Nam Chúc lần này từ quân đội trở về, được báo tin trước nhất chính là người anh em tốt đã cùng anh một mạch trưởng thành.
lễ thượng lương(4) (上梁): hay còn gọi là lễ cất nóc (trong tiếng Hán, "Thượng" là Trên, "Lương" cónghĩa là Xà nhà).
Là ngày gác thanh giữa của nóc nhà với mái nhà dốc cókèo.
Ngày nay, lễ cất nóc chính là ngày đổ trần lợp mái; hoặc đổ bê tôngsàn mái.
Nói tới người anh em này, kỳ thực Tiêu Nam Chúc cũng đã năm, sáu năm không gặp mặt y.
Trong quân đội quản lý rất nghiêm, đôi khi có kỳ nghỉ về thăm người thân, anh cũng không thể gặp mặt y một lần.
Bây giờ trong trí nhớ chỉ còn sót lại một ít cảnh tượng khi cả hai mười một, mười hai tuổi thông đồng đánh nhau trong ngõ, mà có nghĩ thêm thì cũng chỉ là vài mẩu chuyện về bọn họ trong con ngõ hỗn độn đã ố vàng kia.
Vì thế cứ như vậy, hoài niệm quê hương, thương nhớ cố nhân, Tiêu Nam Chúc đã trở lại.
Đến thành phố Y hôm nay vừa đúng lúc âm lịch cũng là đêm tiểu niên (ngày tết ông Táo), đón một đợt thủy triều về nhà cuối năm mãnh liệt nhất Trung Quốc, anh mang theo số hành lý không nhiều lắm từ trạm xe lửa một mình đi ra, ánh mắt đều bị khí lạnh làm cho mơ hồ.
Bên trong làn sóng mùa đông, phố lớn ngõ nhỏ đều phủ thêm một tầng trắng xóa.
Bởi vì gần đến Tết âm lịch, người qua đường ai nấy đều ý cười dạt dào.
Bên ngoài nhà ga có thể thấy rõ từng bóng lưng vội vàng mang theo hành lý chạy về nhà, mà giờ khắc này, thân hình kiên cường cùng với sắc mặt đã bị lạnh đến mức trắng bệch của nam nhân thon gầy có chút bất đồng.
Trong lúc anh đang cau mày đứng ở cửa nhà ga Ngọc Khê lần nữa uống thêm một ngụm nước, thì nghe thấy âm thanh hô to gọi nhỏ, cách đó không xa mà hét lên.
"Tiêu Nam Chúc! Tiêu Nam Chúc! Ở đây này! Hắc! Cậu đứng ngốc ở đằng kia làm gì hả!"
Một nam nhân cao to, tóc cắt ngắn, đeo kính râm, mặc một thân thânđối(5) màu đen, áo khoác giáp nách để lộ cổ áo tỏa ra tang khí, mồm thì há to, từ xa nhìn qua có loại quái dị không nói nên lời.
thân đối(5) (对襟): hoặc cân vạt, là loại áo của Trung Quốc có 2 vạt đối xứng, khuy cài trước ngực dọc từ cổ áo xuống hết thân áo.
Mình có kèm theo ảnh tạo hình trong donghua của ảnh cho mn dễ hình dung nèeeee
Tiêu Nam Chúc còn đang ngẩn người thì nhấc mắt lên đã thấy người này, trong lòng tràn ngập bất ngờ.
Sau khi xác nhận người này thật sự là đang gọi mình, vả lại từ ngũ quan nhìn lên cũng thấy vài phần quen mắt, anh xách hành lý từ trên bậc thang vài bước đi xuống, ngậm điếu thuốc trên dưới đánh giá y một lượt, tiếp theo bật cười nói.
"Ôi chao, tôi nói cậu năm hết tết đến rồi còn mặc thành như vậy, là tới tiếp giá tôi hay là tới tiếp tang tôi đây a..." (bản gốc là 接驾 và 接丧, nghĩa là đến đón và đưa tang, mình để QT cho có vần á)
Lời này làm cho thanh niên đeo kính râm sửng sốt, nắm ngón tay đem kính râm tháo xuống, y híp mắt mím môi ngữ khí âm vèo vèo nói.
"Nói gì vậy hả bảo bối! Này không phải là đồng phục đi làm sao! Mới vừa tan làm liền đến đón cậu, cậu cái đồ chết tiệt không có lương tâm này còn chưa thỏa mãn sao? Dù thế nào a, hôm nay ông đây làm chủ, trước hết chúng ta đi uống một chén cái đã, tâm sự những năm gần đây từng người trải qua kiểu gì..."
Bao nhiêu năm không gặp, tên này khẩu khí cũng không có gì mới lạ.
Tiêu Nam Chúc quen tâm lạnh mặt lạnh không hiểu sao cảm thấy trong lòng có vài phần trấn an, anh nhếch khóe miệng kéo cổ y tới ôm một cái thật chặt.
Tư Đồ Trương tiên sinh ăn mặc như cái người mù kia thấy thế cười ha ha, đang hô to gọi nhỏ thì bị Tiêu Nam Chúc siết cổ đi về phía trước, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Chờ đến khi hai người lái xe tìm được một quán ăn trong vùng ngồi xuống bắt đầu ôn kỉ niệm xưa thì đã là chuyện của nửa giờ sau.
Bạn cũ gặp mặt đơn giản là nói một chút chuyện cũ, đàm luận tình xưa.
Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên hiển nhiên trong cách nói chuyện cũng có mấy phần tùy ý.
Tiêu Nam Chúc ở bên ngoài làm lính thô ráp quen rồi, cũng không khách khí với Tư Đồ Trương, trực tiếp gọi mấy món ăn cùng một chai bia, sau đó tựa lưng vào ghế bắt đầu hút thuốc.
Mà Tư Đồ Trương từ nãy đến giờ vẫn một mực nói liên miên lải nhải, cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của tên này dành cho mình, chỉ tự mình nhìn rồi lại hà hơi, dùng khăn lau chà xát cái kính râm tròn, hỏi.
"Vấn đề cái nhân giải quyết xong chưa?"
"Đều là việc chung, giải quyết như thế nào?"
"Giải quyết vấn đề công việc xong chưa?"
"Chờ việc đã, còn có thể sắp xếp cái gì."
Lười nhác trả lời một câu, Tiêu Nam Chúc híp mắt, như không để ý đến tàn thuốc đang run rẩy trên đầu ngón tay.
Lần này trở về thật ra anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc trường kỳ đợi việc, dù sao xã hội này vốn là cạnh tranh để làm việc, áp lực lại lớn.
Người ta sinh viên tuổi trẻ tài cao cũng chưa chắc tìm được việc, huống chi là loại lính già lưu manh như anh.
Nghe vậy, Tư Đồ Trương nhếch nhếch miệng nở nụ cười, đem kính râm tròn đeo lại trên mũi.
Tiêu Nam Chúc thấy thế theo bản năng mở miệng hỏi một câu.
"Hỏi tôi nhiều như vây, còn cậu thì sao?"
Sau khi lời này hỏi lên Tiêu Nam Chúc rõ ràng cảm giác được nụ cười của Tư Đồ Trương thu liễm mấy phần.
Tiêu Nam Chúc liếc mắt nhìn Tư Đồ Trương không nói lời nào, tên kính râm chết tiệt này chỉ cười mà không nói.
Tiêu Nam Chúc thấy thế tiến đến trước mặt hắn nhìn kỹ vài lần, sau đó cố ý đè nặng thanh âm nghiêm túc nói.
"Này, bắt đầu từ lúc tôi vừa nhìn thấy cậu, cậu vẫn luôn đeo cái kính râm này, cậu không phải là lén lút đi cắt mắt hai mí đó chứ..."
"......"
Trong nháy mắt sắc mặt Tư Đồ Trương thật sự là quá mức đặc sắc, Tiêu Nam Chúc cười một tiếng rồi mới giả vờ đứng đắn mà nhấp nhấp môi.
"Tiêu Nam Chúc, cái tôn tử nhà cậu."
Hung tợn chửi bới một phen, Tư Đồ Trương nhíu mày, đối với Tiêu Nam Chúc từ nhỏ đến lớn đã có tật xấu thích trêu đùa mình thật sự không biết nên nói gì.
Sau khi tức giận nốc một ngụm bia, y lầm bầm lầu bầu nhìn kỹ Tiêu Nam Chúc đang cười như không cười mở miệng nói.
"Tôi mở một viện xoa bóp người mù, hôm nào dẫn cậu đi xem thử, nhưng không phải là loại đại /bảo / kiện(6) đâu a cậu đừng hiểu sai, mà là xoa bóp trị liệu bằng khí công(7) chính hiệu..."
đại /bảo / kiện(6) (大/保/健): thuật ngữ dùng để chỉ việc dùng mát xa, SPA hay xoa bóp để thực hiện các hành vi mại dâm.
xoa bóp trị liệu bằng khí công(7) (气功按摩治疗): là một phương pháp trị liệu trung y có sự kết hợp giữa xoa bóp và khí công, nếu so với loại mát xa bình thường thì xoa bóp bằng khí công sẽ có hiệu quả tốt hơn, ứng với từng chứng bệnh mà tay nghề của người thi thuật đòi hỏi càng cao.
Kỳ thực cho dù Tư Đồ Trương không nói, Tiêu Nam Chúc cũng có