Tiêu Nam Chúc trong lúc vô ý biết được nhóc béo này tên là Sài Tuấn, hiện nay đang học lớp 2 ở trường Tiểu học Thực Nghiệm đường Hồng Mai, thành tích bình thường, tính cách cũng không tính là hướng ngoại.
Mẹ nhóc một mình nuôi nấng nhóc đã sớm mất đi cha, ngày thường dựa vào bán hoa quả ở khu chợ phụ cận mà sống.
Lúc Tiêu Nam Chúc cùng Trừ Tịch xuất hiện trong nhà nhóc, mẹ nhóc Vương Mai bởi vì năm trước chợ hoa quả bận rộn mà bị ép ra ngoài dỡ hàng, mà Sài Tuấn một mình ở nhà lại cứ như vậy đánh bậy đánh bạ đụng phải Trừ Tịch lần đầu ra ngoài làm việc tốt hiến tình yêu.
"Mẹ cháu ra ngoài đã lâu, đến giờ vẫn chưa về.
Năm ngoái mẹ cũng như vậy, bỏ...!bỏ cháu ở nhà một mình mãi cho đến sáng mùng 1 mới về nhà.
Các bạn học của cháu...!bọn họ đều có cha, mẹ, ông nội, bà nội cùng nhau ăn cơm Tết, còn được nhận bao lì xì lớn, nhưng cháu thì cái gì cũng không có...!Cháu chỉ muốn mẹ cháu có thể về sớm một chút, một mình cháu rất đói cũng rất sợ...!Nếu cháu có thể lớn nhanh một chút thì tốt rồi...!như vậy sẽ có thể...!sẽ có thể..."
Cúi đầu đích đích cô cô (nói thầm) mở miệng, nhóc béo khỏe mạnh kháu khỉnh đang tự bóc cho mình trái quýt lớn còn không quên chia làm nhiều múi rồi nhét một vài múi cho Tiêu Nam Chúc cùng Trừ Tịch.
Thời điểm nói những câu này ngữ khí của nhóc luôn có loại mất mác nói không nên lời, lót trong khuôn mặt nhỏ vẫn còn non nớt quả thật có vài phần khiến người ta đau lòng.
Dù sao những đứa nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh gia đình tương đối nghèo khó này khó tránh khỏi sẽ nhạy cảm đôi chút, trong ngày cuối năm còn phải một mình đói bụng ở nhà thực sự rất đáng thương.
Bất quá trẻ con đến cùng vẫn là trẻ con, chỉ biết mình ủy khuất cũng chưa chắc biết cha mẹ ở ngoài có rất nhiều khó xử.
Nghĩ như vậy, Tiêu Nam Chúc hai ba miếng ăn hết phần quýt tiểu Sài Tuấn cho anh, tiếp theo cố lộng huyền hư gật gật đầu nói.
"Ể, này có là gì, nguyện vọng nhỏ a, bất quá người có thể giúp nhóc không phải là chú a, là cái chú quần áo đỏ này nè, nhóc biết chú ấy là ai không? Chú ấy là Trừ Tịch đó, nhóc mau dùng sức van cầu chú ấy đi, chú ấy lập tức có thể giúp nhóc a..."
Lời nói xốc nổi của Tiêu Nam Chúc vừa hạ, Trừ Tịch đang chậm rì rì nhấm nuốt miếng quýt trong miệng liền liếc mắt nhìn anh.
Chú ý tới anh mắt bất đắc dĩ của Trừ Tịch, Tiêu Nam Chúc nhếch miệng nở nụ cười, tiếp theo nháy mắt một cái.
Con ngươi anh trong trẻo, ánh mắt trong suốt, bộ dáng mang theo ba phần ám muội mà nhìn người luôn tạo cảm giác khiêu khích vô cớ.
Trừ Tịch từ trong ánh mắt của anh tức khắc hiểu rõ anh muốn bảo mình làm gì thấy thế cũng nhíu mày, tiếp đến nhìn về phía nhóc béo đang gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất nhất động của mình, trầm ngâm mở miệng.
"Nếu như thật sự có tâm ý kia, không ngại tự mình đi đón mẫu thân ngươi về nhà đi.
Hôm nay vốn là ngày cả nhà đoàn viên, mẹ con hai người các ngươi lẽ ra cũng nên đoàn tụ, bất quá trước đó..."
Trừ Tịch nói xong thu nạp hai tay vẫn luôn duỗi ra vào trong tay áo đỏ thắm viền vàng, trên cổ tay phiếm trắng của hắn mỗi bên buộc một chuỗi tua rua đỏ.
Niên thú vốn đang an an tĩnh tĩnh vừa nhìn thấy liền phát ra tiếng gầm hưng phấn liên tiếp.
Trừ Tịch thấy thế cũng không bị lay động, hướng niên thú chỉ chỉ gian nhà nhạ đại (to như vậy) này, lạnh lùng nói một chữ "giết".
Niên thú được chủ nhân ra lệnh lập tức gầm gừ phát ra tiếng rống to, tiếp theo liền đem bần cùng, keo kiệt trốn đông núp tây trong nhà tha ra ngoài xé rách sạch sẽ.
Bần hàn ẩn náu ở khắp nơi trong nhà bị Trừ Tịch cùng niên thú một phen xáo trộn nháy mắt đều tan sạch sành sanh, năm sau chắc chắn cuộc sống của Sài Tuấn cùng mẹ nhóc sẽ trải qua càng thư thái hơn.
Phần lễ vật này là Trừ Tịch tự chủ trương muốn tặng cho đứa nhỏ này, cho nên trong lúc nhất thời Tiêu Nam Chúc hơi kinh ngạc nhìn qua Trừ Tịch lạnh lẽo cứng rắn khó ở chung kia, cư nhiên lại là người có tâm tư tinh tế tỉ mỉ.
Ý định ban đầu của anh là muốn để đứa nhỏ này tận mắt đi xem mẹ của mình giờ khắc này đang vì mình mà nỗ lực như thế nào, thế nhưng Trừ Tịch lại rõ ràng muốn nhiều hơn anh.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch hiếm thấy thẳng thắn một lần cũng có chút không được tự nhiên, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ đem hai tay lần nữa thu hồi trong tay áo, tiếp theo từ trên cao nhìn xuống nhóc béo Sài Tuấn đã bị một màn trước mắt này hù sợ, nói.
"Chớ sợ, mau tới đây chút...!Ta đưa ngươi, đến bên cạnh mẫu thân ngươi."
............!
Tiếng pháo hoa tạc trên bầu trời khiến tai người đau nhức, một nữ nhân tóc tai rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, ngón tay cóng đến tím bầm lái chiếc xe ba bánh chất đầy hoa quả xuyên qua đường cái, biểu tình trên khuôn mặt trướng đỏ là lo lắng cùng vội vàng.
Trong lòng cô phỏng chừng rất nhớ thương đứa con, vừa nãy làm việc ở chợ cũng có chút tâm thần không yên, dù sao bỏ một đứa con nít nhỏ như vậy trong nhà cô vẫn luôn không yên tâm, nghĩ đến nó ở nhà còn không có chén cơm nóng để ăn liền cảm thấy chua xót trong lòng.
Nhưng sáng sớm mùng 1 đầu năm người ta ra ngoài chúc Tết nhất định sẽ mua chút hoa quả, nếu như cô nhập hàng sớm chút đến lúc đó cũng có thể kiếm được ít tiền.
Mặc dù chút tiền kia có lúc người ta còn không bằng lòng bỏ ra cho tí công sức này, nhưng một người phụ nữ như cô còn phải săn sóc đứa con đang đi học, đương nhiên là cần dùng tiền khắp nơi, cho nên số tiền mà nhiều người khác căn bản không hiếm lạ thì cô lại càng hiếm có.
Mà cùng lúc đó, cô vì lao động mà nỗ lực cùng hy sinh tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn người khác.
"Hô...!hô..."
Thở hồng hộc đạp xe ba bánh, nữ nhân khom lưng cắn chặt răng, trên trán đầy mô hôi, có lẽ là thật sự mệt đến không chịu được.
Cô dừng lại ở một giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ, nhưng ngay khi đang nghỉ ngơi chuẩn bị theo hướng bình thường vượt qua đường cái, thì có chiếc xe gắn máy rõ ràng đổi làn đường sai trái khiến cô tránh không kịp, cả xe lẫn người đều ngã lăn quay trên mặt đất.
"A!!"
Cùng với tiếng hét đau đớn, hoa quả lăn cả ra đường cái, xe gắn máy thoáng dừng một chút liền nhanh chóng chạy đi.
Nữ nhân bị ngã cả trán và gò má đều xanh tím chật vật muốn đứng lên đuổi theo, lại phát hiện người lái chiếc xe gắn máy gây chuyện kia đã sớm chạy đi mất dạng.
"Giết ngàn đao tên vương bát đản, ra ngoài chạy nhanh như vậy là muốn làm gì, ôi táo của tôi...!quýt của tôi...!ôi..."
Bất chấp vết thương của mình vội vã đi nhặt hoa quả rơi lả tả trên đất, nữ nhân một bên chửi bới một bên đau lòng, thanh âm đều run lẩy bẩy.
Bởi vì mớ hoa quả