Tiêu Nam Chúc tắm xong bước ra đã phát hiện Trừ Tịch đang bắt đầu làm bữa sáng cho mình, chiếc nồi trước mặt hắn đang ninh cháo kê trắng mịn, mấy đĩa nhỏ bên cạnh bày nào là dưa cải xào, đậu đũa muối chua và cả rau trộn Mã Lan, đây đều là hương vị Tiêu Nam Chúc thích nhất.
Lúc đi qua cửa phòng bếp Tiêu Nam Chúc theo bản năng mà dõi theo hắn, Trừ Tịch thì lại chẳng ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng mặc cho bộ dáng diện vô biểu tình cúi đầu dán mắt vào nồi cháo của hồng y nam nhân cứ lộ ra vẻ duy hòa khó nói, thì Tiêu Nam Chúc vẫn không thể dời mắt.
Bởi vì bản thân nuôi phải hung thú ăn được ngủ được, nên Trừ Tịch không chỉ biết làm các loại đồ ăn, mà còn rất có nghiên cứu về phương diện điểm tâm.
Điểm này lúc trước Nguyên Tiêu đã nói với anh, nói là thuở xưa một đám nữ lịch thần Mang Chủng, Cốc Vũ đều thích bánh xuân rau ngâm mà Trừ Tịch quân làm, mỗi khi thấy mưa xuân buông xuống sẽ lại mang một đống rau dại tươi cùng hạt kê vũ lộ 1 năm mà mình hái được đến xin Trừ Tịch quân chỉ bảo thủ nghệ cho họ.
Khi đó Trừ Tịch quân vẫn chưa khó ở chung như sau này, nên mỗi lần đều kiên nhẫn làm tốt mấy món điểm tâm mà các cô nương này muốn, còn không quên gói vào đó những đoàn viên mỹ mãn náo nhiệt hạnh phúc mà mình thu thập được trong đêm 30, ăn rồi sẽ được hưởng vận may cả năm.
Bây giờ xem ra quả thật đúng như lời đồn, chỉ có điều hình như Trừ Tịch cũng chẳng có nhiều tâm tình đi làm những chuyện này như thế.
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc chợt thấy tâm tình phức tạp, anh ngồi xuống ghế sofa muốn an tâm nếm thử thủ nghệ của Trừ Tịch, nhưng còn chưa đặt mông xuống thì đã phát hiện tiểu súc sinh khờ khạo niên thú đang nằm chổng vó liếm láp móng vuốt bóng nhẫy của mình, mà mấy gói chân gà cổ vịt giấu dưới sofa cũng bị xé ra ăn hết.
"Thằng cha nhà mày muốn ăn đòn hả..."
Dùng dép bông mềm mại quất niên thú, Tiêu Nam Chúc thật ra cũng chẳng tức giận, chỉ cười như không cười đùa giỡn với niên thú thích làm nũng lại tham ăn này.
Mà niên thú bị đánh cũng không sợ, chỉ dinh dính nhơm nhớp cọ cọ bên chân Tiêu Nam Chúc, lông bờm vàng óng cũng bị nó làm cho rối tung, nhìn bộ dáng sanh long hoạt hổ này của nó cứ như báo hỉ.
Tiêu Nam Chúc chợt hơi hơi hiểu ra lý do vì sao Trừ Tịch vẫn luôn nguyện ý nuôi con hung thú này, tựa như bất đắc dĩ mà lấy tay sờ sờ sừng hươu trên đỉnh đầu nó, sau đó nhỏ giọng thở dài.
"Aiz, y chang chủ nhân của mày, nhìn thì rất dọa người, nhưng thật ra chính là đồ đầu đất..."
Tiêu Nam Chúc nói xong lời này cũng cảm thấy có chút quái lạ, có điều khi nhớ lại dáng vẻ sốt sắng sáng nay của Trừ Tịch anh vẫn không nhịn được mà cười cười, rồi lại dựa người vào ghế sofa, yên lặng bắt đầu vừa hút thuốc vừa đùa niên thú.
Trừ Tịch bưng bữa sáng mình đã nấu xong lên cho Tiêu Nam Chúc, chờ anh ăn xong, hai người dọn dẹp một chút rồi tính toán bắt đầu công việc hôm nay, mà công việc khiến Tiêu Nam Chúc bận rộn cả một ngày Quốc tế Phụ nữ chủ yếu chính là, và cũng đều là những chuyện liên quan đến các nữ đồng bào.
Phu nhân Vương Lệ sau lần đến hỏi chuyện vào hôm Nguyên tiêu lại liên lạc với anh, người chồng vô liêm sỉ và con trai của bà sau khi trở về thì trở mặt hoàn toàn, trước mắt đã về ở tạm nhà mẹ đẻ, bởi vì nhà mẹ đẻ của bà cũng là một gia đình giàu có.
Tuy rằng Tiêu Nam Chúc cũng không rõ lắm về bối cảnh của bà, nhưng nhìn cách ăn mặc nói năng của bà ngày đó thì cũng đại khái đoán được đôi chút.
Có điều cân nhắc về vấn đề riêng tư, Tiêu Nam Chúc cũng không sử dụng năng lực của các lịch thần để cố hiểu vụ án ly hôn hoang đường này của xã hội thượng lưu.
Vì thế mặc cho vị phu nhân này nhiều lần gọi điện cho anh, anh cũng chỉ đưa ra kiến nghị mà chẳng hỏi thêm gì.
Điều này từ một mức độ nào đó đã lấy được lòng vị phu nhân kia, đến lời nói của Tiêu Nam Chúc cũng tín nhiệm hơn chút, cho nên khi biết cuộc hôn nhân này của mình không bằng cứ phá đổ đi cho xong, Vương Lệ liền dứt khoát vững tâm bơ đẹp lời cầu xin của hai cha con nọ, chỉ tập trung kiểm kê tài sản vợ chồng đôi bên cùng thỏa thuận ly hôn, ngay cả một tí cơ hội để níu kéo cũng không muốn để lại cho đoạn hôn nhân này.
Mà chồng bà lại tham gia vào chính trị, về phía cuộc sống riêng tư cũng đâu muốn dính phải vết tích không vẻ vang như này, thế nên liền tìm đủ mọi cách chỉ để mong ngóng nhân nhượng cho yên chuyện.
Mà đây cũng vô tình trở thành lợi thế tốt nhất cho bà ấy, ở phương diện bồi thường ly hôn còn ra sức gây sức ép lên người chồng này một phen.
Nhưng bởi vì trong này còn đề cập đến rất nhiều vấn đề hậu tục, nên bà Vương Lệ vẫn muốn gặp mặt Tiêu Nam Chúc để tỉ mỉ hỏi han một số chuyện.
Vì thế sáng nay Tiêu Nam Chúc đã được đặc biệt mời đến nhà bà, chủ yếu chính là giúp bà tính xem ngày nào đi làm thủ tục ly hôn thì tương đối thuận lợi, có thể hoàn toàn thoát khỏi cái xui của việc bất hạnh ly hôn ở tuổi trung niên.
Giờ khắc này, Tiêu Nam Chúc đang ngồi trên chiếc xe do Vương Lệ phái tới đón mình, nghĩ đến đây anh dường như vô ý mà hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy tiểu khu biệt thự Phòng Sơn nằm ở nơi tấc đất tấc vàng của thành phố, Phòng Sơn đất lành trăm năm lịch sử như ẩn như hiện giữa núi xanh vờn quanh kia lại chỉ gần ngay trước mắt thì cũng không ngoài ý muốn mà nhíu nhíu mày.
Tuy đã biết trước vị thái thái này giàu có, nhưng anh đâu có dè bà ấy lại ở chỗ cao cấp như thế.
Dẫu sao ở thành phố Y này mà có thể tậu được một căn trong Phòng Sơn thì ngoại trừ giàu có còn cần phải nắm trong tay thế lực cùng bối cảnh nữa.
Thằng cháu Trương Thỉ kia mặc dù cũng giàu đó, nhà xe nhiều đếm không xuể, công ty cũng lớn, có thể hỗn đến mức này nhưng y cũng chẳng thể ở trong biệt thự Phòng Sơn, thế nên mỗi lần nhắc đến chuyện này y vẫn luôn mang theo chút ao ước đố kỵ của một tên nhà giàu mới nổi.
Thấy bộ dạng suy yếu uể oải của Vương Lệ hôm Nguyên tiêu ngày đó, Tiêu Nam Chúc chỉ cho rằng bà là một thái thái giàu có dạng phổ thông, chẳng ngờ rằng nữ nhân trung niên này lại thâm tàng bất lộ, ở trước mặt mình thì giấu giấu diếm diếm cái gì cũng không muốn nhiều lời, bối cảnh thực tế thì lại vượt xa trí tưởng tượng con người.
Nghĩ như vậy, Tiêu Nam Chúc nhìn về phía nam nhân u ám lông mày hơi giãn ra đang ngồi bên cạnh mình, bỗng nhiên đè thấp thanh âm mở miệng hỏi.
"Từ sau khi đến ngọn núi này, có phải anh đã thoải mái hơn nhiều rồi không?"
Trừ Tịch hiện ra chân thân đến đây với Tiêu Nam Chúc cũng là chủ ý của hắn, dù sao kể từ Kinh Trập, Trừ Tịch đã không còn dám tiếp tục để Tiêu Nam Chúc một mình rơi vào nguy hiểm.
Bởi vì hôm nay hai người cần ra ngoài, hắn thế nào cũng phải thay đổi cách ăn mặc cố định của mình trong niên lịch thường ngày để trông giống người thường một chút, thế nên hồng y trường bào kim giáp trên người Trừ Tịch quân giờ đã trở thành đường trang nhìn qua rất cổ điển đẹp đẽ, nhưng cũng mang hơi thở hiện đại không kém.
Có điều tuy cách ăn mặc cũ đã đổi, nhưng dung mạo mang tính công kích vẫn còn, thế nên ngay cả tài xế do Vương Lệ phái tới đón Tiêu Nam Chúc cũng không thể may mắn thoát khỏi, cả đoạn đường vẫn cứ len lén đánh giá Trừ Tịch ngồi sau mãi thôi.
Còn Trừ Tịch, vừa nghe thấy Tiêu Nam Chúc chủ động nói chuyện với mình, vốn còn đang rủ mắt không nói lời nào lại đột nhiên sững sờ.
Hắn không ngờ Tiêu Nam Chúc ấy vậy mà lại chú ý đến những thay đổi trong cảm xúc của mình, cho nên có hơi mất tự nhiên nhẹ gật gật đầu.
Dẫu sao lúc này tâm tình của hắn quả thật là dễ chịu hiếm thấy, bởi vì khu biệt thự Phòng Sơn được xây dựng trên phúc địa Phòng Sơn, cho nên luồng phúc khí tụ tán bất khai quấn quanh ngọn núi từ một mức độ nào đó cũng đã xoa dịu được nỗi phiền nhiễu của Trừ Tịch.
Những sầu khổ, bi thương, tuyệt vọng, cừu hận trầm tích trong lòng ngày trước dường như được tiêu trừ đi chút ít, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng quả thực đã khiến Trừ Tịch dễ chịu không ít.
Biến hóa này ngay cả Trừ Tịch cũng chưa phát hiện, thế nhưng do Tiêu Nam Chúc vẫn luôn có chút nhạy cảm đối với khí tức của hắn nên rất dễ cảm nhận được.
Mắt thấy Trừ Tịch gật đầu với mình, Tiêu Nam Chúc dường như có chút đăm chiêu mà chuyển dời ánh nhìn, sau đó mới thờ ơ mở miệng nói.
"Ừm...!đợi nào giàu tôi cũng sẽ chọn một chỗ trên ngọn núi này.
Hey, tiểu khu này của mấy người có thể mua nhà trả góp hàng tháng không hả bác tài..."
Lời này rất có mùi vị của sự nghèo rớt mồng tơi, tài xế lái xe phía trước biểu tình trào phúng qua kính chiếu hậu liếc nhìn Tiêu Nam Chúc, dường như có chút khinh thường tên tam lưu thần côn mà thái thái mời đến này.
Mà Tiêu Nam Chúc thấy thế cũng chỉ dửng dưng như không, nói xong lại tiếp tục hướng ánh nhìn đến cảnh sắc kỳ dị mỹ lệ của phúc khí lượn lờ trong núi bên ngoài cửa sổ.
Nhưng Trừ Tịch thì lại hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần, sau một lúc mới hơi nắm chặt bàn tay run rẩy ở cổ tay áo, đôi môi phiếm trắng cũng khó kiềm được gợi