Cái chủ ý tào lao Tiêu Nam Chúc mách cho Thanh Minh tất nhiên Thanh Minh sẽ không tiếp nhận, dẫu sao cậu cũng không phải thằng ngu, đương nhiên sẽ không tùy tiện bị Tiêu Nam Chúc kích một cái đã chạy tới trước mặt Hàn Thực nói nhảm.
Mấu chốt nhất là, Thanh Minh còn lâu mới ngốc đến nỗi đi nói thích cái tên tam lưu lịch sư này, thế nên sau khi khinh bỉ đảo trắng mắt, cậu lạnh lùng hừ một cái trực tiếp trả lời.
"Ngươi tưởng ta sẽ mắc mưu chắc? Mắt có vấn đề mới phải lòng ngươi đó!!"
Dáng vẻ chém đinh chặt sắt của Thanh Minh làm Tiêu Nam Chúc vui vẻ, anh vốn chỉ nói đại để đùa cậu chơi thôi, tất nhiên cũng không hy vọng cậu chạy đi nói vớ nói vẩn gì đó với Hàn Thực thật.
Có điều nghe cậu đáp lời, Tiêu Nam Chúc lại khó tránh khỏi nghĩ đến một lịch thần nào đó mắt có vấn đề, mà vấn đề còn rất nghiêm trọng, thế nên anh lập tức sờ cằm mình, trả lời.
"Ể, cậu nói chuyện thế nào thế, cái gì gọi là người phải lòng tôi thì mắt có vấn đề hả?"
"Chính là có thể phải lòng ngươi cũng chẳng dễ dàng gì, nếu có một người mù như thế, vậy xin lịch sư cố gắng tự trọng đi!"
Vừa nói xong lời này Thanh Minh liền lườm anh một cái đầy ghét bỏ, Tiêu Nam Chúc bị tiểu tử độc mồm này chọc tức đến trực tiếp nở nụ cười, lắc đầu lười so đo với cậu.
Có điều chờ đến tối khi Thanh Minh tan làm rồi lại gặp được Trừ Tịch, thì anh vẫn khó tránh khỏi nhớ đến những lời hôm nay Thanh Minh nói với mình.
Mà lúc Trừ Tịch trông thấy Tiêu Nam Chúc, thì đã phát hiện hình như tâm tình của lịch sư nhà hắn hôm nay rất tốt, khóe miệng luôn treo nụ cười không nói, ngay cả lúc đi thay nước cho Thái tuế trong bồn tắm còn ngâm nga ca hát nữa chớ.
Đối với loại tình huống này, Trừ Tịch tất nhiên khá mù mịt, hắn không biết Tiêu Nam Chúc đang hớn hở cái chi nữa, thế nên biểu tình luôn luôn lãnh túc cũng trông có vẻ ngờ vực.
Có điều cho dù trong lòng còn tồn nghi hoặc thì hắn vẫn cùng Tiêu Nam Chúc tắm rửa rồi xem TV một lát như thường ngày.
Đúng lúc hôm nay niên thú nhiều ngày vắng mặt cũng theo chủ nhân nó ra ngoài, chỉ có điều so với lúc trước, thì tên to xác này phát dục đến càng ngày càng đáng ghét.
"Gâu gâu gâu! Gâu gâu!! Gâu gâu!!!"
Trong tai là tiếng chó sủa còn to hơn bình thường mấy đề-xi-ben, nếu là bình thường chắc chắn Tiêu Nam Chúc phải ghét bỏ con đại hung thú chậm tiêu này chết mất, nhưng bây giờ yêu ai yêu cả đường đi lối về rồi, bởi vậy anh cũng nhân nhượng không ít đối với niên thú.
Mà sau khi cùng Trừ Tịch bắt đầu luyện lại Xuân Vãn kỳ trước của Cctv lần thứ 25, Tiêu Nam Chúc đã sắp thuộc làu tiểu phẩm của thầy Triệu Bản Sơn chợt ngáp một cái, rồi lộ ra ánh mắt có chút mệt mỏi.
"Lịch sư ngươi buồn ngủ rồi sao?"
Vẻ mặt chuyên chú xem đoạn ngắn của Tên khoác lác bán nạng đang chiếu trên TV, bình thường Trừ Tịch trông có vẻ u ám đáng sợ, thực ra cũng có một mặt không muốn người khác biết, chẳng hạn như thích xem đêm hội gala mừng xuân của Cctv là một sở thích rất khiến Tiêu Nam Chúc khó hiểu của hắn.
Nhưng vì quan tâm đến cảm xúc của Trừ Tịch, nên lần nào Tiêu Nam Chúc cũng chịu nhịn tính tình xem cùng với hắn.
Cơ mà bảo anh xem chương trình quân sự hay bản tin thời sự còn được, xem cái này đúng là muốn mạng anh mà.
Nghe Trừ Tịch nói chuyện với mình, Tiêu Nam Chúc chống cằm lắc đầu nói.
"Vẫn ổn, nhưng mờ những việc gần đây hơi gây sức ép, mệt, anh coi thêm chút nữa đi..."
Nói đoạn thuận thế ngả người xuống đầu gối Trừ Tịch, Tiêu Nam Chúc vùi mình trong lòng Trừ Tịch quần áo xốc xếch như một chú chó cỡ lớn, thanh âm đều chứa đựng sự mệt mỏi.
Trừ Tịch thấy thế đau lòng nhíu nhíu mày, không nhịn được nhấc tay vuốt ve mày mắt của Tiêu Nam Chúc.
Sau khi trừ bỏ tai họa màu đen mơ hồ ẩn nấp trong mi tâm Tiêu Nam Chúc, hồng y lịch thần dùng dây đỏ quấn hết số tóc dài đen nhánh lên chỉ để lộ dung mạo diễm lệ thở dài nói.
"Việc của Thái tuế lịch sư ngươi cũng chớ lo lắng quá, mấy hôm nay Trung Nguyên vẫn luôn bảo chúng quỷ dưới trướng đi tìm cái cách thất truyền kia, nếu như không được chúng ta vẫn còn cách khác.
Có điều bên Thị trưởng Lý đó, ngươi tốt nhất nên tìm một lịch thần đi sang trông giữ trước, ngày Thái tuế thức tỉnh sắp đến rồi, không chừng người phàm này sẽ phải gặp tai ương.
Còn có ổ khóa kia của ngươi, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì..."
Nói đoạn, Trừ Tịch lấy ổ khóa đồng đeo trên cổ Tiêu Nam Chúc ra, vuốt ve vật nhiễm phải nhiệt độ cơ thể của Tiêu Nam Chúc, hắn cũng có chút nghi hoặc.
Sau khi trông thấy chữ nhỏ khá quen mắt nhưng lại không nhận ra ở mặt trên, ánh mắt Trừ Tịch trầm xuống, nói.
"Đây hình như với chữ trên bức họa..."
"Ừm, giống nhau."
Gật gật đầu coi như trả lời, Tiêu Nam Chúc biết Trừ Tịch không thích bức họa kỳ lạ kia nên cũng không nói về nó tiếp nữa.
Giờ khắc này anh nằm trên người Trừ Tịch có thể cảm nhận được thân nhiệt lạnh như băng của nam nhân hồng y, sau khi kể cho Trừ Tịch nghe từng việc mình thu hoạch được hai ngày nay, Tiêu Nam Chúc nắm ổ khóa trong lòng bàn tay rồi mới cau mày mở miệng.
"Giờ tôi cũng không biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nếu tôi là người lai lịch không rõ ràng gì đó thật, vậy sao tôi có thể đúng lúc được bà nội nhặt về chứ? Chữ này tôi đọc hiểu được, vậy chắc là lúc tôi còn nhỏ có người đã dạy tôi tôi mới ghi nhớ chúng, nhưng có ai vẫn nhớ chuyện trước năm 5 tuổi chứ? Rồi tại sao tôi lại chỉ nhớ mấy chữ này mà không nhớ những chuyện đã xảy ra trước đây chứ?"
Lời này của Tiêu Nam Chúc chứa đựng sự nghi hoặc nồng nặc, Trừ Tịch yên lặng lắng nghe cũng có chút suy tư, hắn chưa từng nghe gì về thân thế của Tiêu Nam Chúc từ chỗ bà nội anh, dẫu sao trước giờ hắn căn bản cũng chả thích lo chuyện người khác.
Có điều bây giờ quan hệ của hắn và Tiêu Nam Chúc khác rồi, đối với chuyện có thể ảnh hưởng đến Tiêu Nam Chúc tất nhiên hắn cũng để bụng nhiều.
Thấy ổ khóa bóng loáng hiện màu u ám dưới ánh đèn bị Tiêu Nam Chúc nắm trong tay, nam nhân hồng y bỗng nhiên hỏi.
"Vật này được làm từ xương động vật thật à?"
"Ừm, đúng đấy, nhưng mờ động vật nào lại có xương sắt gân thép nhỉ?"
Tiêu Nam Chúc nghe vậy thuận miệng trả lời một câu, Trừ Tịch vén đuôi mắt nhìn anh một cái, lại có chút ý vị sâu xa.
Tiêu Nam Chúc thấy thế đương nhiên get được Trừ Tịch đại khái đã nghĩ tới gì đó muốn nói với mình, mà Trừ Tịch cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp chỉ chỉ niên thú đang nằm