Bên trong hội trường hội đàm kinh tế Châu Á thành phố Y, Lý Trung Lâm mặc âu phục mang giày da đang mỉm cười trò chuyện với một vài nhân sĩ xuất chúng giới kinh doanh ở trước mặt.
Các nội dung về việc xây dựng nội thành thành phố Y 6 tháng cuối năm và nhiều hạng mục đấu thầu chính phủ đều sẽ được nghiên cứu và thương thảo thêm bước nữa vào ngày hôm nay, những người ngồi ở đây tất nhiên cũng là người của mọi tầng lớp có ý định tham dự vào đó.
Lãnh đạo trên tỉnh hôm nay cũng đến vài người, vì luôn ở phía trước nói chuyện với một số ông chủ doanh nghiệp nước ngoài, nên Lý Trung Lâm vẫn còn chưa kịp đi sang chào hỏi.
Hơn nữa liên tục mấy đêm liền y chẳng nghỉ ngơi tốt, bởi thế lúc đang trò chuyện với một thương nhân ngoại tịch trước mặt, thư ký của y đã dùng ánh mắt nhắc nhở y đừng thất thần những hai lần.
Sau khi nâng tay xoa xoa mi tâm để che giấu sự mệt mỏi của bản thân, Lý Trung Lâm trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm vừa ngẩng đầu lên đã đúng lúc trông thấy một nam nhân thon gầy vận âu phục đen đứng cách đó không xa gật đầu hỏi thăm y.
Trong lòng không biết sao chợt thở phào nhẹ nhõm, Lý Trung Lâm suốt hai đêm liền đều mơ thấy mình bị Thái tuế hại cho chết không chỗ chôn sắc mặt hơi bình thường trở lại gật gật đầu với Tiêu Nam Chúc.
Mà sau khi chào hỏi Lý Trung Lâm, Tiêu Nam Chúc một thân một mình đi vào hội trường đâu đâu cũng là tinh anh vừa định tìm đại một xó ngồi xuống, thì chợt trông thấy bóng dáng nam nhân có hơi kỳ quái ở trong đoàn người.
Khoảng ngoài 30, nhìn tướng mạo trái lại không tệ, trắng nõn cao gầy, âu phục thẳng thớm như một nhân sĩ thành công, thế nhưng toàn thân trên dưới sạch sẽ đến bất thường, vậy nên đứng giữa đám đông lại có vẻ dễ gây chú ý cực kỳ.
Người bình thường đến cùng vẫn sẽ để lại trên người chút tai họa, hoặc ghen tị, hoặc phẫn nộ, hoặc oán trách, hoặc chán ghét gì đó, nói chung chỉ cần không vượt quá tiêu chuẩn, còn nằm trong phạm vi cảm xúc bình thường thì nhiêu tai họa ấy chả là gì.
Dẫu sao nói từ góc độ khoa học, thì trên người một người không thể không có một tí vi khuẩn nào, chỉ cần đi lại vài vòng ở môi trường bên ngoài thì thế nào cũng dính phải ít đồ.
Tương tự, sự khống chế cảm xúc tâm lý của một người không lý nào lại tốt đến mức một chút dấu vết cũng không có.
Cơ mà kỳ quái chính là người này không để người khác nhìn ra chút xíu sự bất thường nào thật.
Song, ngay lúc Tiêu Nam Chúc đang nghi ngờ tận đáy lòng nhịn không được nhìn chằm chằm người này mấy bận, thì nam nhân trắng nõn kia lại quay đầu nhìn về phía anh tựa như cảm nhận được điều gì đó.
Một đôi mắt hoa đào, trông tà môn vl.
Nam nhân đồng bóng lẳng lơ kia dường như biết ban nãy Tiêu Nam Chúc trộm nhìn mình, nên khi thấy rõ dáng dấp của anh còn híp híp mắt, sau đó đá lông nheo với anh một cái.
Tiêu Nam Chúc thấy thế sững sờ, mỉm cười xong thì dứt khoát đút tay vào túi quần quay đầu chả thèm nhìn nam nhân kia nữa.
Dẫu sao đây cũng không phải gu của anh, gặp được kiểu tướng mạo như Trừ Tịch rồi nên cũng chẳng thấy hiếm lạ gì cái loại nam nhân giống như nam yêu tinh này.
Thế nhưng phản ứng lạnh nhạt của anh lại vô tình khiến nam nhân kia để tâm đến anh nhiều chút, bởi lẽ rất nhanh Tiêu Nam Chúc đã phát hiện nam nhân ăn mặc tinh tế này đang trực tiếp đi về phía mình.
Đối với hoa đào (đào hoa – vận đào hoa) chả hiểu ra sao này, Tiêu Nam Chúc thật sự quá sa mạc lời, anh không định giao thiệp quá mức với người xa lạ, càng không muốn mượn việc này để dẫn tới chủ ý không cần thiết.
Nhưng mặc cho anh có cau mày tỏ vẻ lạnh lùng không vui thì cũng chẳng dọa lùi được nam nhân kia, trái lại còn làm cho gã dứt khoát đứng trước mặt Tiêu Nam Chúc luôn.
"Ngài họ gì?"
Trong thanh âm mang theo ý cười đè nén, nam nhân duyên dáng(1) có vóc người thấp hơn Tiêu Nam Chúc một tí, lúc đứng trước mặt anh nhếch khóe môi nhìn anh còn có thể lờ mờ trông thấy xương quai xanh tinh xảo dụ người.
Tiêu Nam Chúc thấy thế giả mù dời mắt, nhưng thấy dáng vẻ không có được đáp án thì không chịu đi của gã, anh chỉ có thể mặt không thay đổi đối diện với tầm mắt của gã, rồi kéo kéo khóe miệng trả lời.
[duyên dáng(1) gốc là mị khí (媚气): khí chất duyên dáng động lòng người]
"Tôi họ Tiêu."
"Ồ, ngài Tiêu...!Chốc nữa có rảnh không?"
Dựa vào tường gật gật đầu, nam nhân nói xong ung dung ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Nam Chúc, cái liếc mắt này dù Tiêu Nam Chúc có mù cũng nhìn ra được người này muốn rù quến mình.
Nhưng kể từ lúc yên bề gia thất, Tiêu Nam Chúc cũng tự hiểu đạo lý phải làm người cho tốt, thế nên sau khi thoáng tiến về phía trước một bước hòng đến gần nam nhân kia một chút, Tiêu Nam Chúc – vốn hơi nghi ngờ thân phận của người này, định nhân cơ hội gần gũi để quan sát thử, tỉ mỉ đánh giá khí tức trên người gã, rồi dứt khoát nghiêng đầu lạnh mặt, dáng vẻ vô cùng không thành ý mở miệng nói.
"Xin lỗi, không rảnh thật."
Ý cự tuyệt trong lời nói rõ rành rành, nam nhân nọ hiển nhiên lần đầu ăn quả đắng, trong ánh mắt chợt để lộ chút kinh ngạc và không vui, nháy mắt đó trên người gã dường như có luồng sát khí hung ác không đúng lắm hiện ra trong phút chốc.
Ngay khi ánh mắt Tiêu Nam Chúc đột ngột trầm xuống định bắt lấy lớp sương đen kia xem cho rõ ngọn ngành, thì giọng của một nam nhân nước ngoài nói chuyện bằng tiếng Trung dở tệ bỗng vang lên bên cạnh.
"Hi, Tôn Ngang, cậu còn ở đây làm gì? Không phải nói muốn qua kia bàn chuyện đầu tư sao?"
Nghe thấy giọng nói liền theo bản năng nâng mắt, Tiêu Nam Chúc vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một củ khoai tây cao lớn âm trầm đứng cách đó không xa, dáng vẻ không vui hiển nhiên là đang nói chuyện với nam nhân trẻ tuổi trước mặt này.
Nghe thấy nam nhân nước ngoài nọ gọi mình, ngài Tôn Ngang vốn còn đang nhìn chằm chằm Tiêu Nam Chúc chợt nhíu nhíu mày như mất kiên nhẫn, sau đó mạnh mẽ đè xuống sự chán ghét giữa hai hàng lông mày, rồi quay đầu lạnh lùng nói.
"Tôi qua đó ngay, chờ chút."
Nói xong, nam nhân cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo của mình, Tiêu Nam Chúc nghĩ thầm chắc không còn chuyện của mình nữa, định tiếp tục đi sang bên cạnh làm ổ, nhưng anh còn chưa nhấc chân thì ngài Tôn Ngang kia đã nâng tay kéo cà vạt anh lại.
Sau khi chú ý thấy nam nhân anh tuấn vốn còn trưng ra dáng vẻ hững hờ thoáng chốc đã để lộ ánh mắt nguy hiểm, nam nhân tên Tôn Ngang chợt dùng ánh mắt rất trầm ngâm nhướng nhướng mày nói.
"Ngài Tiêu, chờ lát nữa đi cùng tôi đi, anh sẽ rảnh thôi."
Lúc gã nói lời này, Tiêu Nam Chúc lại ngửi được mùi hương ghê tởm khó ngửi trên người Tôn Ngang một lần nữa, lần này còn rõ hơn cả lần trước, cảm giác không giống đống tai họa anh từng chạm mặt trước đây lắm, nhưng nhìn dáng vẻ nói năng tự nhiên, thể xác hoàn chỉnh của người này, nhất thời Tiêu Nam Chúc cũng không đoán được rốt cuộc gã có phải là một tai họa đã thành hình hay không.
Mà ngay lúc anh không nói tiếng nào cũng chẳng định tỏ thái độ thì ngài Tôn Ngang nọ đã xoay người gật gật đầu với nam nhân nước ngoài, rồi trực tiếp đi về phía trung tâm hội trường.
Trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân đi dần xa, nửa ngày sau Tiêu Nam Chúc mới mặt không thay đổi tháo cà vạt trên cổ mình xuống.
Cái mùi khó ngửi gay mũi giống như vi khuẩn E.coli này dính trên người anh, anh chỉ ghé sát vào chút đã cảm thấy đường hô hấp chịu không nổi rồi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc nhíu chặt mày định tiện tay nhét cà vạt vào túi, nhưng anh còn chưa thực hiện thì giọng nói như âm hồn bất tán của Kiến Quân dạo quanh một vòng tìm địa hình xong trở lại đã vang lên cạnh lỗ tai anh.
"Lịch sư à lịch sư, anh nói coi anh á, không chỉ mắt đi mày lại với con gái người ta, mà ngay cả đực rựa cũng không tha luôn! Ban nãy tôi đứng trên kia nhìn thấy hết rồi há há.
Úi cha, còn kéo cà vạt, anh đi cùng tôi tôi đi cùng anh, người ta khum muốn âu anh hư quó..."
Khi nói chuyện cứ toét miệng cười như đứa dở, cái nét nháy nháy mắt còn gợi đòn cực kỳ.
May mà hai người họ đứng ở chỗ lệch, nên thấp giọng nói chuyện thế này cũng không mất mặt lắm.
Sau khi Tiêu Nam Chúc tức giận nhìn y một cái, cũng lười giải thích, trực tiếp nhét cà vạt trong tay vào miệng y luôn.
Kiến Quân kiêng kỵ bài xích tai họa cực kỳ ngậm cà vạt mà sững sờ, sau đó mặt mày nhăn nhó nhém chút phun phọt ra.
"Đệt mợ đệt mợ, ghê quá, mùi tất thối hả! Không đúng không đúng, là mùi quần lót thối ọe!! Không đúng, đây là mùi cống thối!!"
Miệng chửi rủa liên hồi, Kiến Quân ném cà vạt xuống đất còn hung tợn đạp hai cái, Tiêu Nam Chúc thấy thế được một trận cười to, rồi cũng mặc kệ Kiến Quân, trực tiếp chuyển đường nhìn đến Lý Trung Lâm đang ở trung tâm hội trường muốn xác định tình hình của y, may là hôm nay Thị trưởng Lý đến đâu cũng là tiêu điểm ở đó, nên tìm đại một cái là thấy ngay.
Lúc chú ý đến Lý Trung Lâm đang ở trước đài phát biểu trò chuyện cùng người khác, Tiêu Nam Chúc chợt phát hiện đứng đối diện Lý Trung Lâm rõ ràng chính là Tôn Ngang ban nãy và mấy người nước ngoài nữa.
"Xin chào, Thị trưởng Lý, tôi là Tôn Ngang, người phụ trách hiện nay của công ty Thương mại Đăng Phong ở Trung, công ty chúng tôi luôn có kế hoạch xây dựng khu nhà máy và phát triển nghiệp vụ ở thành phố Y, lúc trước trợ lý của tôi cũng đã liên lạc với ngài, ngài còn nhớ không?"
Mỉm cười mở miệng, nam nhân trẻ tuổi nhìn qua vừa có giáo dưỡng lại rất có thủ đoạn, thái độ lúc nói chuyện với Lý Trung Lâm cũng xem như đúng mực.
Do thành phố Y luôn làm không được tốt về mặt công nghiệp, nên những năm qua Lý Trung Lâm vẫn liên tục tìm kiếm các công ty thương mại đối tác phù hợp, hôm nay vừa đúng là hội đàm tâm tình kế hoạch phát triển 6 tháng cuối năm, ngài Tôn Ngang này chủ động tìm đến mình Lý Trung Lâm cũng không quá bất ngờ.
Nhưng sau khi nghe thấy cái tên "Đăng Phong" rõ ràng quen tai đến không thể nào quen hơn, thì Lý Trung Lâm vốn còn thái độ ôn hoà bỗng tối sầm mặt.
Công ty Thương mại Đăng Phong, công ty thương mại xuất nhập khẩu trứ danh, mười mấy năm trước đã xây dựng nhà máy ở vùng duyên hải nước ta.
Lúc ấy Đăng Phong với tư cách là một xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài được chính phủ phê chuẩn đặc biệt đã thúc đẩy kinh tế của vùng duyên hải lạc hậu lên không ít, rất nhiều thợ thủ công phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp bởi nền kinh tế nước nhà đã giành được công việc lần nữa dưới sự