Trước cửa nhà hàng, Tư Đồ Trương ngậm thuốc lá không ngừng ngóng ra ngoài nhìn ngó xung quanh.
Cuối năm quán cơm sinh ý tốt muốn chết, nên hơi nóng ngoài cửa hun lên mặt y cũng có chút ửng hồng.
Mùi thịt dê hầm tung bay trong không khí khiến mũi người ta cũng không nhịn được say mê.
Trong căn phòng trên lầu mà y đặt nghiễm nhiên là một đám người đang hô to gọi nhỏ 1 2 3 dzô mà uống tưng bừng.
Đây đều là những bằng hữu trong tam giáo cửu lưu mà y kết bạn được trên xã hội, bán bảo hiểm nè, lái xe đường dài nè, loại người nào cũng có.
Những người này tự nhiên cũng không biết cái gì gọi là khách khí, chỉ để ý bản thân ăn uống thả cửa.
Mà tên Tiêu Nam Chúc vốn đã nói với y hôm nay phải tới lại mãi cho tới bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi.
"Tên khốn kiếp này...!lại mẹ nó đùa mình."
Trong miệng nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một câu, Tư Đồ Trương đợi có hơn mười mấy phút đồng hồ nói xong liền đem kính râm một năm bốn mùa đều đeo trên mắt tháo xuống, đôi mắt sắc bén đều nhuộm lửa giận.
Kỳ thực trong lòng y ngay từ đầu cũng không xem trọng lời nói của Tiêu Nam Chúc, nhưng nếu người kia đã phá lệ đáp ứng mình, Tư Đồ Trương cũng gắng gượng tính toán tin anh một lần, mà sự thật đã chứng minh, cái người này rõ ràng chẳng có tín dự nào đáng nói, chính y không chỉ bị anh đùa bỡn một lần, mà còn bị những hai lần.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Tư Đồ Trương có chút không tốt, nắm tàn thuốc trong tay cũng tiện thể bóp luôn.
Nhưng ngay khi y chuẩn bị bước chân trở lên lầu không còn quản thằng cháu trai kia sống chết thế nào, thì lại nghe được thanh âm quen thuộc vang lên phía sau.
"Yo, cậu đang ở bên ngoài nghênh đón tôi a? Không xấu hổ sao a?"
Ngữ điệu mạn bất kinh tâm vừa nghe đã biết là tên khốn kiếp nào nói chuyện, biểu tình Tư Đồ Trương biến đổi, quay người liền thấy Tiêu Nam Chúc đứng ở đó cười với y.
Lại nói người này cũng đã hai mươi tám hai mươi chín rồi, nhưng thân thể thẳng tắp như cây bạch dương kia cho dù bị gói bọc trong quần áo dày nặng cũng không thể che lấp được một tia một hào phong thái nào của anh, chỉ đứng trên đường cái cũng tạo nên một tuyến phong cảnh xinh đẹp.
Nam nhân có bộ dáng như vậy theo lý sẽ không đến tận bây giờ chưa có lấy một mảnh tình vắt vai, nhưng kỳ quái là trong ấn tượng của Tư Đồ Trương, Tiêu Nam Chúc thật sự chưa từng đi tìm nhân tình gì...!
Đi kèm với sự nghi hoặc đột nhiên đến như vậy, Tư Đồ Trương một bên nghênh đón một bên khó được suy tư.
Tiêu Nam Chúc không biết y đang suy nghĩ gì, chỉ nghe lời lần lượt theo hai chân Tư Đồ Trương phô trương thanh thế bước vào trong, tiến vào tửu lâu liền liếc mắt nhìn lầu trên.
Trong tầm mắt, Tiêu Nam Chúc nhìn bàn rượu lộn xộn cùng mấy tiếng thét to mà nhíu mày, Tư Đồ Trương chú ý tới vẻ mặt anh, vỗ vai anh, tâm lý luôn có chút không chắc chắn.
Tiêu Nam Chúc liếc mắt nhìn y không nói chuyện, chỉ thọc tay vào túi áo cười cười.
Mà chờ sau khi hai người kết bạn đi lên lầu, nam nhân uống rượu nói chuyện ở cái bàn kia đều theo bản năng ngừng tiếng.
"Yo! Tư Đồ a, giới thiệu một chút a! Đây chính người anh em núp như cô vợ nhỏ của chú em đó hả! Thế nào a! Giới thiệu với mọi người chút đi a ha ha ha!! Có phải là không muốn cùng chúng tôi ăn cơm nên hôm qua không đến không a! Thật khó coi a!"
Một người đàn ông mập mạp đeo kính gọng vàng khoảng độ ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, còn chưa nói hết câu đã há to miệng vui vẻ đứng dậy.
Một vòng người bên cạnh y cũng ha hả cuời theo, rõ ràng chính là muốn làm cho người ta lúng túng.
Nghe vậy Tiêu Nam Chúc ngược lại không để lộ tâm tình gì, chỉ thoải mái đứng cạnh bàn ăn, một tay cầm bình rượu đế, dùng ngón cái mở ra, lần lượt rót vào chén từng người, xong còn tiện tay quen cửa quen nẻo mà bắt đầu vung điếu thuốc.
"Hôm qua có một số việc trì hoãn, để các vị đợi tôi nửa ngày thật sự là không có ý tứ...!Huynh đệ tôi ở đây bồi mọi người chỗ sai, nếu không trước hết tôi kính một ly, thế nào?"
Nhướng mày ôm lấy khóe miệng, tướng mạo Tiêu Nam Chúc thời điểm không nói lời nào mang theo cỗ chính khí tiêu điều, nhưng nụ cười này liền lộ ra loại tà khí kiệt ngạo không nói nên lời.
Hơn nữa thuốc lá này là loại tốt, Nhuyễn Trung Hoa ngậm lên miệng cũng không khiến người ta nói mấy lời âm dương quái khí, cho nên trong lúc nhất thời bầu không khí ngược lại đã được hóa giải một ít.
Thái độ trong lời nói của Tiêu Nam Chúc làm cho đám người đợi anh mất nửa ngày kia trong nháy mắt oán khí cũng tiêu tan.
Mà Tư Đồ Trương thấy thế cũng nở nụ cười, đẩy Tiêu Nam Chúc đang ngồi cạnh mình một cái, sau đó dùng ngón tay chỉ đầu anh nói.
"Tiêu Nam Chúc, đã nói qua với mọi người rồi a, vừa mới xuất ngũ, sau này mấy anh chiếu cố nhiều chút, sang năm có công trình ngon công việc tốt thì nhớ dẫn dắt a, đến lúc đó mọi chuyện tốt đẹp nhất định mời mọi người uống rượu..."
Trong lúc nhất thời người trên bàn đều gật đầu cùng kêu lên, nhưng là thật muốn nói sẽ hỗ trợ thì cũng chưa chắc.
Tiêu Nam Chúc trong lòng nghĩ thế, cũng bất động thanh sắc ngồi tán gẫu với mấy người trời nam đất bắc này.
Chờ mở mấy bình rượu, món chính cũng vơi đi nhiều, anh đại khái cũng biết giới anh em của Tư Đồ Trương đang làm những gì.
Vị mở đầu nói chuyện kia gọi là Tào Trùng, là người phương bắc, vốn là giám đốc tiêu thụ của một nhà công ty bảo hiểm, tài ăn nói tuyệt đỉnh, thích nói đùa.
Tên tóc húi cua ngồi cạnh y là Triệu Thiên Sinh, lái xe đường dài, thường xuyên chạy vận tải.
Lại sang bên cạnh một chút là một nam nhân còn hơi trẻ, nghe đâu gọi là Lý Mậu, là ông chủ nhỏ làm kiến trúc trang hoàng, còn lại ba người đều là đốc công dưới tay mà Lý Mậu mang tới.
Mấy người này từ lời nói mà nói thì tính cách cũng không tồi, đều lăn lộn trong xã hội, có tâm nhãn sẽ nói là thích xã giao.
Tiêu Nam Chúc cùng bọn họ nói chuyện vài câu có qua có lại cũng không làm cho bầu không khí trên bàn rượu tuột độ, ngược lại là mấy đại lão gia kia đối với anh chuyện anh từ quân đội ra rất có hứng thú, vẫn luôn truy hỏi không để yên.
Nói đến đây thì cũng muốn kể một chút chuyện Tiêu Nam Chúc lúc trước làm lính.
Anh là gần mươi năm trước đặt chân vào trường quân đội, so với mộ binh nhập ngũ, lính nghĩa vụ mà nói thì xuất phát điểm của anh tương đối cao hơn chút.
Lúc ấy anh vừa mất bà nội, xem như không còn vướn bận trên đời, cho nên liền quăng lại mấy đồ vật kia trong nhà, nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) mà nhập ngũ.
Đến năm thứ 4 vào trường quân đội, anh bởi vì tình huống đặc thù của bản thân mà bị tuyển vào một cái căn cứ quân sự nào đó ở phương bắc.
Ban đầu anh lần lượt cùng người khác so quyền cước, về sau thành huấn luyện viên cũng bắt đầu làm nhiệm vụ tiện thể dẫn dắt tiểu binh.
Bởi vì tâm nhãn tối, thủ đoạn tàn độc, những tiểu binh trải qua dưới tay anh mỗi người đều được lột một lớp da.
Nếu không phải sau đó động thủ đánh gãy chân của một tên cặn bã gia thế hiển hách, thì anh vốn nên tiếp tục ở trong quân đội lặp đi lặp lại kiếp sống quân lữ đơn điệu, chứ không phải ở trong này làm mấy chuyện mà ngay cả anh còn cảm thấy được là chán òm.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tiêu Nam Chúc trở nên tối tăm không rõ.
Bất quá anh cũng tự biết, chuyện cũ đến cùng cũng là chuyện cũ, sau khi từ quân đội đi ra anh cũng không có ý định đem mấy chuyện này để ở trong lòng.
Vì thế thời điểm đám người trước mặt lại hỏi nữa, anh chỉ cười cười không để ý, tiếp theo híp mặt kẹp điếu thuốc lấy ra khỏi miệng nói.
"Tôi a, ở ban bếp núc a, nào có nhiều chuyện loạn thất bát tao như vậy a, đây cũng đâu phải đóng phim..."
Lời này của anh làm mấy đại lão gia đều thất vọng ồ một tiếng, thấy thế Tư Đồ Trương nở nụ cười nhưng cũng không vạch trần Tiêu Nam Chúc rõ ràng là đang nói bậy.
Đúng lúc Tào Trùng lại mở miệng hỏi Tiêu Nam Chúc hôm qua đến cùng là chuyện gì làm lỡ anh không thể đến, Tư Đồ Trương ho khan