Âm thanh giòn rụm của hành động nhai ngấu nghiến đánh thức tôi sau một khoảng thời gian.
Mở mắt ra, tôi thấy mình bị trói chặt vào một chiếc ghế tựa, vết thương bên dưới bụng đã được băng lại cẩn thận.
Tên sát nhân kéo một chiếc ghế đến ngồi trước mặt tôi, khuôn mặt gã vô cảm đúng nghĩa với một kẻ giết người máu lạnh.
"Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy." Gã nói.
"Hiện tại tôi vẫn chưa thể giết cô ngay được, tôi cần cô để chống lại hội Dominantur.
Bọn chúng muốn giết cô, thế nên tôi không thể để cho chúng có được cô."
Dominantur? Bọn chúng vẫn luôn săn lùng tôi kể từ [Mỹ phẩm kỳ dị] ư?
"Nhìn người đang bị xích ở trên tường, hẳn là cô đang nghĩ đó là một con quái vật ghê tởm?" Tên sát nhân tiếp tục nói.
"Để tôi kể cho cô nghe một chuyện này...!Rất lâu về trước, ở một thị trấn nhỏ, có một chàng thanh niên tên là Vỹ.
Anh ta vừa mới bị đuổi việc và vẫn chưa biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu.
Trở về căn phòng trọ chật hẹp sau một ngày dài đi xin việc thất bại, Vỹ vẫn được em gái mình chào đón với một nụ cười tươi tắn trên môi.
Nghĩ đến điều đó, nước mắt anh ta chỉ chực trào ra.
Em gái Vỹ năm nay mới vào cấp ba, anh ta không muốn cô phải nghỉ học.
Dù phải làm cách nào, anh ta cũng quyết phải xoay sở cho con bé đến lúc tốt nghiệp.
Bố mẹ mất sớm, hai anh em Vỹ chỉ còn biết nương tựa vào nhau.
Khác với đa số những cặp anh em, họ rất mực thương yêu nhau.
Mỗi khi Vỹ ra ngoài kiếm tiền, Vân lại ở nhà ôn bài và làm việc nhà.
Cuộc sống của hai anh em cứ ảm đạm như thế cho đến một ngày...!
Như mọi khi, Vỹ trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi trên công trường, anh ta hít vào một hơi thật sâu, và bước vào trong nhà chỉ để nhận lấy một nụ cười tươi tắn chào đón anh ta.
Thế nhưng, thứ chào đón anh ta lại không được ngọt ngào như vậy.
Trước mắt Vỹ hiện ra một khung cảnh hỗn độn, mà anh ta cho rằng đây sẽ là thứ khủng khiếp nhất anh ta từng thấy trong cuộc đời.
Kể cả là địa ngục máu hay quái vật biển sâu cũng không thể sánh nổi.
Vân, một trong hai người con gái mà anh ta yêu thương nhất thế gian này đang ngồi ôm đầu trong góc phòng, quần áo cô bị xé tơi tả, nhìn qua cũng đủ hiểu vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.
Vỹ bước đến bên cô em gái với một điệu bộ vô cùng bình tĩnh, nhưng thực ra sâu bên trong anh ta đã bùng nổ đến mức đánh mất đi cảm xúc.
Anh ta không hỏi cũng không hề cất tiếng, chỉ dang rộng đôi tay ôm chặt lấy cô em gái đang ngồi khóc lóc.
Thế nhưng, có một đôi tay yếu ớt khẽ đẩy anh ta ra.
Lúc này, anh ta mới trông thấy rõ khuôn mặt của Vân.
Tóc tai cô rối xù, ánh mắt vô cùng bấn loạn, dưới cánh mũi và khóe miệng còn có một dòng máu rỉ ra.
Vỹ vẫn chưa thể lên tiếng, anh ta sốc đến mức cả cơ thể cứ run lên từng hồi.
Cả đời anh ta nỗ lực hết mình vì người khác, không lúc nào anh ta quên lời mẹ dạy sống là phải cho đi, cũng chưa từng làm phật lòng ai bao giờ.
Và rồi...!anh ta đã nhận lại được những gì?
Bố anh ta mất do tai nạn giao thông, mẹ qua đời vì bệnh ung thư.
Trong nhà chỉ còn lại đứa em gái vừa mới học hết cấp hai, cũng lại bị kẻ xấu hãm hại.
Vậy thì anh ta còn lại gì?
Không lâu sau khi vụ việc xảy ra hung thủ đã bị bắt, đó cũng là lúc Vỹ nhận được một cú bổ rất mạnh vào trái tim đã nguội lạnh.
Kẻ đã hại Vân không phải chỉ có một người, chúng có cả một nhóm người.
Cứ nghĩ đến cảnh đám cặn bã đó thay nhau hành hạ đứa em gái bé bỏng của mình, là anh ta lại muốn giết hết tất cả bọn chúng.
Kể từ sau chuyện đó, Vân không còn tới trường nữa, tâm trí cô đã bị vỡ vụn, mặc cho ai đến khuyên bảo đi nữa cũng không ra khỏi phòng.
Vỹ cũng thường xuyên say xỉn rồi nghỉ làm.
Cuộc đời của hai người thực sự đã không còn có cách nào có thể cứu vãn.
Một ngày nọ, khi đang say mèm trong quán rượu, Vỹ gặp được một người phụ nữ bí ẩn.
Cô ta nói rằng có thể lấy đi ký ức đau khổ của em gái anh ta, để cô ấy có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Với một điều kiện là anh ta phải gia nhập bọn họ, trở thành một hội viên của hội kín Dominantur.
Vỹ không chần chừ liền gật đầu ngay.
Mới đầu, Vỹ được các hội viên khác giao cho những nhiệm vụ kỳ lạ.
Như là hái hoa cỏ lau vào nửa đêm, lấy những bó hoa đặt trên mộ, hay thậm chí là đi gặp một người phụ nữ cầm ô kỳ lạ bảy lần trong cùng một tháng.
Sau dần, số lượng các nhiệm vụ anh ta phải nhận tăng dần, mức độ kỳ quái cũng nhân lên đáng kể.
Có một nhiệm vụ kỳ quặc nhất vẫn còn khiến Vỹ nhớ mãi về sau này.
Khi đó, anh ta được yêu cầu đóng vai thành một người vừa mới chuyển nhà đến vùng nôn thôn.
Ở khu đó không có quá nhiều nhà, bên cạnh căn nhà anh ta vừa chuyển tới chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau trong một căn nhà nhỏ.
Anh ta được giao nhiệm vụ theo dõi hai người họ, nhưng không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của họ.
Lúc đó, Vỹ đã ngoan ngoãn làm theo lời của Hội mà không biết được rằng anh ta đang phạm phải một sai lầm vô cùng lớn.
Càng về sau này, anh ta bắt đầu dần nhận ra hội Dominantur không hề bình thường chút nào, nếu không phải nói là quá đáng sợ.
Dường như, bọn họ đang âm mưu một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp ở trong bóng tối.
Vỹ muốn rời khỏi chỗ này, anh ta yêu cầu Hội thực hiện lời hứa sẽ xóa đi ký ức đau khổ của Vân và Hội đã đồng ý.
Nửa đêm hôm đó, trước cổng khu trọ của Vỹ xuất hiện một người phụ nữ kỳ lạ, cô ta vận trên mình trang phục màu đen của Phương Tây thời Trung Cổ, mắt che băng đen, mặc dù ngoài trời không có hạt mưa nào nhưng cô ta vẫn mở chiếc ô cùng màu lên che.
Người phụ nữ không tiến vào trong dãy trọ, cũng không hề cử động, cô ta cứ đứng yên như pho tượng, ánh mắt hướng thẳng phòng trọ của hai anh em mà không nháy mắt.
Dù không có thần giao cách cảm hay giác quan thứ sáu, Vỹ vẫn thừa hiểu người phụ nữ kia không hề tầm thường.
Cả người cô ta toát lên sự nguy hiểm mà không một loài sinh vật nào trên hành tinh có thể sánh bằng.
Cho đến tận lúc Vỹ đứng ngay trước mặt, người phụ nữ vẫn chẳng mảy may cất tiếng.
Cô ta chỉ lẳng lặng đưa cho anh ta một miếng thịt nhão nhoét, rồi chỉ vào miệng, ý bảo hãy cho Vân ăn nó.
Sau đó, cô ta quay người biến mất vào khoảng không đen đặc, cứ như thể cô ta chưa bao giờ ở đó.
Vỹ đã tham gia hội Dominantur đủ lâu để biết rằng những hội viên trong này thần kỳ đến mức nào, anh ta tin rằng miếng thịt này có thể giúp Vân có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng chuyện khủng khiếp nhất bây giờ mới bắt đầu.
Sau khi nấu miếng thịt xong, Vỹ cho nó vào một cái bát, rồi bưng lên cho Vân ăn.
Mới đầu, cô không chịu ăn vì mùi hương kinh tởm của nó, nhưng khi chứng kiến cảnh anh trai cô phải quỳ xuống để cầu xin, cô mới bịt chặt mũi, một hơi ăn sạch cái thứ được đựng trong bát...."
Kể đến đây, không hiểu vì lý do gì mà tên sát nhân đột nhiên ngừng lại, trên gương mặt lạnh tanh của hắn cuối cùng cũng lộ ra nét đau khổ cực độ, xen lẫn chút kinh hãi.
"Sau đó thì sao?" Tôi bình tĩnh hỏi.
Tên sát nhân nhìn tôi, cười khổ lắc đầu.
"Kể đến đó mà cô vẫn còn chưa hiểu sao? Người em gái đáng thương trong câu chuyện vừa rồi chính là con quái vật đang bị xích ở trên tường kia đấy."
Ra vậy, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao tên sát nhân lại trông có vẻ phẫn nộ khi nhắc đến cái tên Dominantur.
Tôi cũng hiểu tại sao khi đứng cạnh con quái vật gớm ghiếc nọ, mà gã lại chẳng hề mảy may ghê sợ.
Tất cả đều xuất phát từ tình thâm máu mủ.
"Kể từ ngày đó, hai anh em chúng tôi luôn chạy