Cửa xe vừa mở ra, vài người cao to đã vây xung quanh Gia Dật, người dẫn đầu tất nhiên là người đã có duyên gặp Gia Dật một lần – Mã Xuân Lôi.
“Gia Dật, lại đây! Ngày nghỉ như này mà để cô theo đến đây, thật là vất vả cho cô quá!” Mã Xuân Lôi trông thấy gái đẹp, mồm miệng ngọt như mía lùi.
“Cô chắc là Gia Dật nhỉ!” Một chàng trai có vóc dáng thấp hơn, màu da sáng hơn Mã Xuân Lôi nhích lại gần để bắt chuyện: “Xin chào xin chào! Tôi là Điền Dương của tổ trọng án!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hi! Xin cậu!” Lưu Gia Dật hào phóng chào hỏi Điền Dương.
“Hello người đẹp! Tôi tên là An Trường Bộ! Nice to meet you!” Một người khác có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt bầu bĩnh, dáng vẻ trẻ trung như một nam sinh tỏa nắng cũng vội vã tự giới thiệu bản thân.
Trình Phong bước tới, đập một phát lên gáy của An Trường Bộ: “Thằng nhãi này, rảnh rỗi quá cũng đừng nói linh tinh! Giả vờ tiếng Tây tiếng ta thâm sâu (*) cái gì!”
[(*)假洋鬼子: xuất phát từ tiểu thuyết “A Q chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn, là cách gọi tỏ ý xem thường của A Q dành cho cậu quý tộc đi du học ở nước ngoài.]
An Trường Bộ bị đập một cái, xuýt xoa một tiếng rồi xoa xoa sau gáy mình: “Em nói này sư huynh, người ta du học nước ngoài về, tất nhiên là em phải dựa theo thói quen của người ta rồi.”
Gia Dật đứng cạnh cố cười mỉm, ngoài tên Trình Phong khiến cô tức điên ra, mấy người cô gặp trong tổ trọng án này, cảm giác thật sự giống nhau vô cùng, nghĩ tới thường ngày bọn họ làm việc chung với nhau, chắc hẳn cũng vui đáo để.
“Được rồi!” Trình Phong cất tiếng: “Đừng nói chuyện tào lao bí đao nữa, làm việc chính quan trọng hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người nghe thấy sếp đã lên tiếng rồi, lập tức không đùa giỡn nữa, khoác lên mình bộ dạng nghiêm túc.
Người đầu tiên lên tiếng là An Trường Bộ: “Em và anh Lôi đã kiểm tra phòng nghe và ghi hình ở đài phát thanh, máy ghi hình cho thấy, 12 giờ đêm hôm bị hại, sau khi kết thúc chương trình, Tư Mã Bình đã lái xe rời đi. Mà theo camera giám sát của tiểu khu nơi nạn nhân ở, từ buổi chiều hôm đó trở đi anh ta không hề quay về. Cũng có nghĩa là, sau khi nạn nhân tan làm lái xe rời khỏi đài phát thanh, không hề quay về nhà mà đã đến nơi khác, bị hại vào chính khoảng thời gian này. Lúc nạn nhân được người ta phát hiện, xe của anh ta không có ở gần đó, cho nên em nghĩ, điều tra rõ vị trí xe của Tư Mã Bình hiện tại có thể giúp đỡ cho việc giải quyết vụ án.”
Trình Phong gật đầu, quay sang hỏi Điền Dương: “Còn cậu? Có phát hiện gì không?”
“Thưa sếp, ban nãy em đã tìm hiểu tình hình ở chỗ trợ lý của Tư Mã Bình.” Điền Dương nói: “Trợ lý của anh ta xác nhận, chương trình của Tư Mã Bình kéo dài nửa năm trở lại đây, tỉ lệ người nghe giảm xuống rất mạnh, cho nên áp lực của anh ta cực kỳ lớn, mấy tháng nay đều phải định kỳ đến gặp bác sĩ tâm lý. Tư Mã Bình quả thật có dùng thuốc an thần chứa Phenethylamine để làm dịu bớt áp lực. Nhưng trợ lý của anh ta nói, Tư Mã Bình rất chú ý tới lời căn dặn của bác sĩ, ăn thức ăn cũng cực kỳ cẩn thận. Mỗi ngày ghi chương trình ở đài phát thanh, đặt cơm cũng đều dặn đi dặn lại với trợ lý. Là một người nhát chết. Chiều tối hôm đó, trợ lý của anh ta đã cung cấp biên lai của cửa hàng mà tối đó đã đặt cơm, bên trong không có bất kỳ thực phẩm lên men nào cả. À, đúng rồi, trợ lý của Tư Mã Bình còn nói, bởi vì yêu cầu giọng nói đối với phát thanh viên trong thời gian phát thanh là rất cao, cho nên, cả buổi tối trước khi rời khỏi đơn vị, Tư Mã Bình đều chỉ uống nước tinh khiết, không hề uống loại nước trái cây nào cả.”
Trình Phong lặng lẽ suy tư một lúc rồi gật đầu: “Làm tốt lắm! Bây giờ thế này, theo những gì đã tìm hiểu được, người mà nạn nhân tiếp xúc nhiều nhất trong đài phát thanh vào hôm bị hại, một người là đạo diễn chương trình của anh ta, một người là MC dẫn cùng anh ta. Lôi Tử và Trường Bộ đi tìm đạo diễn, tôi và Điền Dương đi nói chuyện với MC dẫn cùng Tư Mã Bình.”
“Thế còn tôi?” Gia Dật vội hỏi, sợ Trình Phong gạt cô sang một bên: “Tôi đi với ai?”
Trình Phong cố ý lờ đi vẻ mặt mong chờ của Mã Xuân Lôi, lườm Gia Dật một cái rồi làm ra vẻ như cô đã biết còn cố tình hỏi, thấy cô vẫn nghi hoặc nhìn anh, anh thở ra một hơi: “Đi theo tôi!”
“Đã rõ!” Mã Xuân Lôi thấy mọi việc đã sắp xếp xong thì đáp thật to, vung tay hành lễ rồi dẫn An Trường Bộ đi tìm đạo diễn.
Mục tiêu của ba người bên