Nam thành sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, trên bức tường thủy tinh khúc xạ ra ánh sáng, giống như một toà sắt thép rèn đúc tùng lâm.
Giờ cao điểm sáng sớm vừa qua khỏi, một loạt xe quân cảnh bị điều động, từ Cục thành phố xuất phát, mở hết tốc lực hướng về trung tâm thành phố, tiếng chuông cảnh báo réo rắt chân trời, biểu thị đây chính là một ngày không bình yên.
Coi như là dùng tốc độ nhanh nhất lái qua, đoạn đường này vẫn cần 12 phút, dẫn đầu trên xe chỉ huy, Tống Văn cùng Chu Hiểu ngồi ở một bên, Từ Viễn cùng Hứa Trường Anh lại ngồi ở một bên khác.
Từ Viễn ở bên trong nhiệm vụ lần này phụ trách liên lạc các nới, cô cúi đầu bận rộn trong chốc lát, ngẩng đầu báo cáo: "Hứa đội, đã có tay súng bắn tỉa cùng đặc cảnh đang chạy tới. Tổng hợp tình hình giao thông dự tính trong vòng 18 phút là có thể đến dưới chân tháp Nam thành."
"Tốc độ này, có thể không đuổi kịp." Tống Văn nhìn chăm chú bảng điện tử cảm ứng trong tay Chu Hiểu, chiếc ô tô màu đen kia đã hoàn toàn bị khóa chặt. Vị trí nó di chuyển xuất hiện ở trên màn hình điện tử, không ngừng mà lấp loé, bởi vì xe lái tốc độ rất nhanh, đoàn xe thử chặn lại hai lần đều không thành công, hơn nữa còn bị nó vùng thoát khỏi.
Hứa Trường Anh nói: "Tốt nhất có thể mau chóng dựa theo Cố cục nói sơ tán đoàn người."
Từ Viễn hỏi: "Là không thông báo tháo Nam thành bên kia trực tiếp tiến hành đóng cửa sao?" Nếu như tháp bị đóng lại, như vậy Trương Tòng Vân không thể nghi ngờ là không lên nổi.
Tống Văn lắc đầu một cái: "Chúng tôi trước trong vòng điều tra, Nam thành tháp là chấp niệm của người vợ đã chết của Trương Tòng Vân, đóng tháp vô dụng, ông ta hẳn là có thể bò cũng sẽ bò lên."
Nơi đó không riêng gì là biểu tượng của Nam thành, còn từng là thánh địa tự sát của Nam thành. Những người ngoại địa chẳng hề hiểu rất rõ lịch sử tháp Nam thành, cũng không hiểu rõ chấp niệm của những loại người chết cũng muốn chết ở trên tháp Nam thành.
Hứa Trường Anh biểu thị tán thành: "Hiện tại chúng ta không thể xác định lực phá hoại của thuốc nổ là bao nhiêu, tùy tiện đóng tháp có thể sẽ làm nghi phạm tức giận, hơn nữa, nếu như phát nổ ở dưới tháp Nam thành, đồng dạng sẽ tạo thành thương vong." Sau đó hắn quay đầu nói với Từ Viễn: "Hay là trước chờ đặc cảnh đến. Tăng nhanh tốc độ sơ tán người bên phía tháp Nam thành, để cho bọn họ một toà tháp trống."
Hiện tại, chỉ có thể gửi hy vọng vào uy lực của thuốc nổ không đủ lớn, không trực tiếp phá hủy thân tháp gây sụp xuống, như vậy để Trương Tòng Vân lên tháp, trái lại mới càng có thể khống chế.
Từ Viễn gật đầu gọi điện thoại, sau đó quay đầu báo cáo: "Sơ tán đoàn người còn cần khoảng chừng năm phút thời gian." Sau đó cô xem thời gian nói, "Cũng chính là lúc chúng ta đuổi đến phụ cận, không sai biệt lắm sơ tán có thể hoàn thành."
Tống Văn lại nói: "Tháp Nam thành cao 333 mét, địa thế đặc thù, đài phát sóng trực tiếp ở tầng thứ mười tám. Chúng tôi bên này đang thu thập bản vẽ kiến trúc và tài liệu tương quan của tháp Nam thành."
Hứa Trường Anh nói: "Thời điểm đó cùng đội đặc cảnh hội hợp, lập ra phương án đột kích."
Tống Văn lại nói: "Ngoài ra, tôi kiến nghị liên hệ với bệnh viện phụ cận, làm tốt chuẩn bị khẩn cấp."
Hứa Trường Anh gật gật đầu, Từ Viễn vội vàng bắt đầu liên lạc.
Bây giờ nhìn lại, tình huống đối với bọn họ không tính quá tốt, việc có thể làm cũng đã chuẩn bị. Đây như là một hồi chiến dịch, giờ khắc này không có khói thuốc súng tràn ngập, lại lúc nào cũng có thể có nguy hiểm giáng xuống.
Trên xe mấy người nhất thời trầm mặc, chỉ có âm thanh bàn phím Từ Viễn đang cùng đối phương câu thông, còn có tiếng kích chuột của Chu Hiểu, Tống Văn lấy ra điện thoại di động, nhìn xuống thời gian, anh do dự một chút, có nên cùng Lục Tư Ngữ nói một chút tiến triển hay không, nhưng lại cảm thấy nói cho cậu biết cũng không cách nào thay đổi tình thế hiện tại, trái lại còn khiến cậu phí công lo lắng.
Nghĩ đến chỗ này, anh liền đem điện thoại di động nhét trở về trong quần.
Xe luôn đang cấp tốc đi tới, giành giật từng giây, mắt thấy còn có một cái giao lộ liền đến dưới chân tháp Nam thành, Chu Hiểu ngẩng đầu lên nói: "Xe Trương Tòng Vân đã ngừng, liền dừng ở dưới chân tháp Nam thành."
Hứa Trường Anh hỏi: "Chúng ta còn bao lâu đến?"
Chu Hiểu trả lời hắn: "Không tới một phút."
Hứa Trường Anh đối đáp án này bất mãn: "Chính xác chút."
Từ xa xôi nhìn khoảng cách, tháp Nam thành đã gần ngay trước mắt: "Đại khái ba mươi giây."
Hứa Trường Anh gật đầu: "Thông báo xe quân cảnh phía sau, vây lại chiếc xe mục tiêu, khoảng cách an toàn hai mươi mét. Toàn bộ nhân viên chuẩn bị."
Từ Viễn liền nhìn đồng hồ, "Đặc cảnh dự tính còn mấy phút nữa mới đến, chúng ta trước phải lên sao?"
Hứa Trường Anh trầm giọng nói: "Xem tình huống, trước tiên không nên khinh cử vọng động. Tùy cơ ứng biến." Sau đó hắn mở miệng nói, "Hi vọng Trương Tòng Vân còn ở trên xe..."
Mấy câu này nói xong, ba mươi giây vừa vặn qua.
Két một tiếng, xe quân cảnh đang lái tốc độ cao bỗng nhiên dừng lại, dừng ở trong bãi đậu xe bên dưới tháp Nam thành. Lốp xe đã sớm mài đến cực nóng mà vung lên một trận bụi mù, những xe quân cảnh khác cũng dồn dập phanh xe, vây kín mỗi phương hướng đem chiếc xe mục tiêu màu đen kia khóa chặt ở ngay chính giữa.
Yên tĩnh, không khí nhất thời ngưng trệ.
Tống Văn kéo cửa ra đầu tiên là nhảy xuống, Hứa Trường Anh theo sát phía sau. Động tác của hai người cơ hồ nhất trí, rút ra súng bên hông nhắm ngay chiếc xe mục tiêu. Những người khác cũng dồn dập xuống xe, trong khoảng thời gian ngắn, chiếc xe kia bị mười mấy vị cảnh sát hình sự vây trong đó.
Tất cả mọi người nín thở ngưng thần chú ý động tĩnh trong xe, lúc này chiếc xe bị bao quanh kia, lại bỗng nhiên mở cửa xe ra.
Sau đó trong xe lộ ra chính là một đoạn cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, ngay sau đó Triệu Lục Nhi nước mắt như mưa dò ra, cô ta khóc lóc gọi: "Cứu mạng, cứu tôi với....."
Tống Văn nắm chặt súng trong tay, Hứa Trường Anh lại gọi hỏi: "Trên xe còn có những người khác không?"
"Bọn họ... bọn họ xuống xe rồi." Triệu Lục Nhi khóc ròng nói, "Ngay vừa nãy ông lão kia lôi kéo Hoắc Thiếu Khanh..... Bọn họ lên tháp rồi....."
Hứa Trường Anh không nhịn được ngưng thần nhìn về phía tháp Nam thành, đây là lần thứ nhất hắn chính mắt thấy được tòa tháp này, trước mặt cự tháp cao vút trong mây, xác thực hùng vĩ đồ sộ.
Từ Viễn báo cáo: "Đội đặc cảnh còn có bốn phút nữa sẽ đuổi đến, xe cứu thương cũng ở trên đường, hiện tại phần lớn người trong tháp đã bị sow tán. Thang máy đã ngừng, muốn lên tới nơi cần phải leo lên mười tám tầng cầu thang, mới có thể đến phòng phát sóng trực tiếp..." Ý của cô không cần nói cũng biết, hi vọng đoạn đường này có thể cho bọn họ tranh thủ một ít thời gian.
"Cứu mạng!" Lúc này Triệu Lục Nhi vừa khóc hô: "Trên người tôi có bom, còn có hai phút... Nha nha nha... Cứu mạng... Giúp tôi phá bom..."
Hứa Trường Anh sắc mặt cứng đờ, vội vàng quay đầu lại kêu lên: "Có người biết phá bom không?" So với vấn đề đau đầu hơn trong tháp Nam thành, tựa hồ tình huống trước mắt càng không thể lạc quan. Chỉ có hai phút bom hẹn giờ liền muốn nổ tung, mang ý nghĩa nhân viên phá bom căn bản không kịp đến, mà vị thiếu nữ này e rằng sẽ bị nổ chết ở trước mặt mọi người.
"Để tôi đến đi." Tống Văn nói chuyện, thu súng trong tay, xoay người lại từ chỗ ngồi trong xe xách ra cái thùng dụng cụ.
Hứa Trường Anh không nghĩ tới lúc này Tống Văn lại đứng ra, chau mày: "Tống Văn, cậu có bao nhiêu chắc chắn."
"Không có vấn đề gì, chỉ cần không phải bom đặc thù là tốt rồi." Tống Văn nói chuyện, chạy thẳng đến chiếc xe kia.
Lông mày Hứa Trường Anh đã sớm cau đến ấn không thẳng nổi, nhưng hắn tuy rằng dũng mãnh có khả năng, đối với bom đạn một chữ cũng không biết, chỉ có thể nhìn Tống Văn đi lên, dặn dò một câu: "Ngàn vạn chú ý an toàn, nếu như không được không cần làm bừa."
Khi đang nói chuyện, Tống Văn chạy tới bên cạnh xe, Triệu Lục Nhi ngồi chếch ra, vén quần áo lên, Tống Văn kiểm tra bom bên hông cô ta một hồi, kỳ thực lúc anh học phá bom vẫn là hồi đại học, lúc ấy có môn học tự chọn, học chính là một ít lý luận cơ bản, cuối cùng có một cuộc thi thực tiễn. Nhưng mà Trương Tòng Vân chuyên môn chính là hóa học, hỏa dược uy lực khả năng không nhỏ, mà phải không bom đạn công nghệ cao gì.
Lúc này Triệu Lục Nhi từ tối hôm qua liền bị Trương Tòng Vân khống chế, trải qua một đêm cơ hồ chưa chợp mắt, buổi sáng liền bị dọa đến không rõ, cũng sớm đã gần hỏng mất, thân thể của cô ta không thể nén xuống mà run rẩy, không ngừng nức nở.
Tống Văn nhìn đồng hồ, mặt trên nhảy lên con số còn có 2 phút 32 giây, sau đó anh dùng tua vít bên trong thùng dụng cụ vặn đinh ốc trên cái hộp: "Thầy dạy gỡ bom đã dạy cho tôi, gặp phải bom hẹn giờ việc đầu tiên phải làm chính là không được hoảng loạn. Thời điểm đi học, tôi còn ở trong lòng phùn tào... đây không phải là phí lời sao, gặp phải bom đạn khác cũng không thể hoảng loạn a... Hiện tại... toii cảm thấy điều này còn giống như rất thực dụng. Cho nên, nói chung muốn sống, cũng không cần hoảng loạn."
Tống Văn nói chuyện, động tác trên tay rất vững vàng, động tác cấp tốc, anh đem hai cái đinh ốc gỡ xuống, thu ở trong lòng bàn tay, sau đó bắt đầu vặn cái thứ ba.
"Tôi tôi tôi... Tôi sợ..." Triệu Lục Nhi run rẩy, có nước mắt từ trên gương mặt chảy xuống.
Tống Văn nói: "Đừng sợ, cùng