Bầu trời xa xăm rốt cục cũng bắt đầu sáng lên, từ một mảnh mực màu xanh lam dần dần chuyển thành lam nhạt, giống như chỉ trong mấy phút, thiên địa liền bỗng nhiên sáng lên, toàn bộ thành thị thức tỉnh.
Mặt trời sắp mọc lên, dương quang xua tan hắc ám, mang đến từng tia từng tia ấm áp.
Lục Tư Ngữ ngồi xổm người xuống tỉ mỉ tra xét tình hình nữ thi.
Tống Văn cũng ở bên cạnh nhìn nói: "Hung thủ che lại hai mắt người bị hại, này thoạt nhìn, có phải là có biểu hiện áy náy?"
Trên tâm lý học tội phạm có một loại lý luận, nếu như người bị hại cùng hung thủ quen biết, hoặc là hung thủ trong lòng có điều áy náy, có lúc sẽ đem thi thể lật qua, mặt trái hướng lên trên, còn có lúc sẽ dùng giấy lụa, khăn mùi soa, quần áo đem đôi mắt của người bị hại che khuất lại. Loại hiện tượng này thấy nhiều với một ít thi thể nữ nhân, trẻ con, lão nhân.
"Phần lớn bên trong lý luận tâm lý học tội phạm đều miêu tat như thế, nhưng mà cũng có thể... Đây chỉ là dấu hiệu cá nhân của hung thủ." Pháp y còn chưa tới, Lục Tư Ngữ liền ngồi xổm người xuống trước tiên làm pháp y, trong lòng cậu có loại dự cảm, hung án như vậy khả năng không phải lần đầu tiên phát sinh.
"Thủ đoạn của hung thủ sạch sẽ lưu loát, trên cổ có vết trói, xương lưỡi cũng đã gãy, đầu ngón tay có vết đỏ tím, là bị ghìm chết, thời gian tử vong là hai giờ trước, hung khí là.." Lục Tư Ngữ nói chuyện liếm môi một cái, ngón tay thon dài của cậu chạm đến cái cô của cô gái, bắt đầu kiểm tra.
Trên thi thể tái nhợt còn mang theo từng tia nhiệt độ một khó phát giác, cô gái trên cổ như ngọc vậy, hoa văn vết trói rõ ràng mà đặc thù, có địa phương rộng, có địa phương hẹp, rất có tính quy luật, hiển nhiên là vật phẩm đàn hồi rất lớn lưu xuống, cậu tỉ mỉ quan sát một chút, mở miệng chắc chắn, "Tất tơ tằm."
Nhắc đến cái hung khí này, liền mang một chút ý tứ hàm xúc khác.
Từ năm 1937 tất tơ tằm được sản xuất, loại tất mỏng mềm này liền không ngừng đứng ở đầu các loại tiêu thụ, thậm chí trở thành một loại đánh đâu của phái nữ hiện đại khêu gợi. Có một số người đối với nó điên cuồng yêu thích, thậm chí khiến danh tiếng của nó có một lần vượt qua áσ ɭóŧ. Bên trong rất nhiều vụ án gϊếŧ người liên hoàn nhằm vào nữ tính tất tơ tằm cũng biến thành một loại hung khí.
Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, tất tơ tằm không thể nghi ngờ là một loại lựa chọn vừa giữ ấm lại đẹp, đặc biệt một ít ngành dịch vụ, tất tơ tằm đã thành một loại tiêu phối.
Tống Văn không tự chủ được sờ sờ cổ mình, sau đó anh cúi đầu nhìn một chút quần áo mặc chỉnh tề trên thi thể: "Cho nên... Hung khí là hung thủ mang đến hay là cô ấy đeo trước đó ?"
Lục Tư Ngữ đợi sau khi vật chứng chụp ảnh thi thể xong, nhẹ nhàng vén lên góc áo của cô gái, lộ ra phần eo, ở trên thân thể của cô gái có các loại vết tích xanh tím, còn dính đầy bùn đất, quần áo đại khái là sau khi bị tập kích mới tiến hành chỉnh lý, cậu trả lời Tống Văn: "Tất tơ tằm hẳn là từ trên người người bị hại cởi ra, hung thủ có thể từ trong lúc người bị hại giãy dụa đạt được kɦoáı ƈảʍ, đây là điểm hưng phấn của hắn, sẽ không thể bớt đi cái bước này." Sau đó cậu cẩn thận mà kiểm tra một chút, xác định cái tất không ở hiện trường, mở miệng nói, "Cái tất là chiến lợi phẩm, có thể đã bị hung thủ mang đi."
Trên người nữ thi có các loại vết tích, biểu thị khi còn sống cô đã từng chịu đựng khốc liệt dằn vặt thế nào. Đồ vật tốt đẹp nhất trên thế gian, cũng là cội nguồn của tội ác.
Bị đánh đập, xâm hại, sau đó siết cổ chết, đây là một cái quá trình dài dằng dặc, cô gái ở trên bãi cỏ liều mạng giãy dụa, cho đến chết, quá trình này không có máu me mà lại khiến cho người ta có một loại hàn ý, băng lãnh từ lòng bàn chân thông qua mỗi mạch mái trào vào thân thể, chạy thẳng vào tim.
Tống Văn nhíu mày càng sâu: "Có bết tích đánh đập cùng thương tổn..... Thế nhưng tại sao phải mặc quần áo tử tế lại cho cô ấy chứ?"
Anh gặp quá đủ loại hiện trường hung án, người bị hại nữ tính phần lớn quần áo không chỉnh tề, mà này vị người bị hại nữ này quần áo chỉnh tề, như vậy hiển nhiên là không hợp với lẽ thường, anh cũng là lần thứ nhất nhìn thấy hiện trường như vậy.
"Không những như vậy..." Lục Tư Ngữ nói chuyện, dùng ngón tay mang theo bao tay nhẹ nhàng nâng lên quần áo che ở khuôn mặt người chết, ra hiệu Tống Văn nhìn về phía mặt thi thể.
Ánh mặt trời chiếu xuống, đôi mắt nữ thi mở to, dưới ánh nắng sớm, lông mi thật dài từng chiếc rõ ràng, chiếu xuống dưới một mảng bóng tối nhỏ hình cung. Con ngươi của cô gái đen kịt, bởi vì bỏ mình, đã khuếch đại. Miệng của cô gái khẽ nhếch, son môi vẫn nhiễm mai sắc, cả khuôn mặt hiện lên một tầng phấn phut mỏng manh, làm cho cô gái hiện ra khuôn mặt diễm lệ. Y phục kia vén lên, loại mùi thơm ngọt ngào trong không khí càng ngày càng rõ ràng hơn.
Mọi người không khó phát hiện dị thường của thi thể này, đây không giống như là một bộ thi thể chịu đủ đau khổ, khóe mắt không có nước mắt, tóc chải cũng chỉnh tề...
Lục Tư Ngữ hít một hơi nói: "Có khả năng hung thủ trang điểm lại cho cô ấy..."
Phó Lâm Giang nguyên bản ở bên cạnh kiểm tra vật phẩm rải rác trên đất của người bị hại, lúc này nghe lời này, không nhịn được căm phẫn sục sôi: "Đây thật là tên biếи ŧɦái!" Ngoại trừ hai chữ biếи ŧɦái, hắn cũng không biết phải lấy cái từ gì để hình dung tên hung thủ này. Đối mặt với một bộ thi thể bị tỉ mỉ trang điểm chỉnh lý qua như thế, khiến trong lòng hắn càng khó chịu.
Vị cảnh sát đầu tiên đuổi đến hiện trường nói: "Chúng tôi... Chúng tôi vừa nãy ở bên kia, phát hiện một ít vết tích. Bên cạnh còn ném vài tờ khăn giấy dùng qua, một cái băng gạc có dính máu. Trong bụi cỏ có vết tích tha túm và giãy dụa, có thể đó là hiện trường thứ nhất của vụ án."
Tống Văn nghe đến đó ngẩng đầu hỏi một tiếng: "Băng gạc dính máu?"
Trên người cô gái không có vết thương rõ ràng, càng không có vết tích băng bó, anh rất vui sướng nghĩ cái này nói không chừng là hung thủ lưu xuống,